**Chương Ba**
Stirling – võ nghệ cao cường, là một trong những cao thủ có tiếng của gia tộc. Giữa thời kỳ thái bình, thật ra các quân quan căn bản chẳng lo lắng hắn gặp bất trắc. Điều bọn họ thực sự quan tâm là: làm sao thể hiện được nỗi lo lắng của mình chân thật hơn chút? Biểu cảm nặng trĩu, giọng khàn đặc, mắt đỏ hoe, lông mày cau chặt, vẻ mặt sầu não như đi dự tang lễ, tựa hồ nỗi lo trong lòng đã tràn đầy muốn trào ra – nếu không, làm sao thể hiện được sự quan tâm của mình đối với Thống lĩnh đại nhân chứ? Các quân quan đều hận không thể đứng chờ ở cửa đại doanh, người phủ đầy tuyết, khóc nghẹn hai tiếng: “Thống lĩnh gia, hạ quan lo chết mất!” – Cảnh tượng đó sẽ cảm động đến nhường nào!
“Phương Vân cái tên ngu xuẩn này, một chút đạo làm quan cũng không hiểu!” Các quân quan đắc ý nghĩ: “Xem đại nhân về chỉnh đốn ngươi!”
“Khụ khụ! Mọi người tập trung tinh thần chút! Thống lĩnh đại nhân không có mặt, chúng ta phải thay đại nhân trông coi gia sản, duy trì tốt đội quân của mỗi người. Ta ước chừng, đại nhân rất nhanh sẽ…” Văn Hà đột nhiên ngừng lời: Cánh cửa lại bị mở từ bên ngoài, Phương Vân vừa ra ngoài lại bước vào.
Bị ngắt lời giữa chừng, Văn Hà có chút bực bội: “Phương Vân, ngươi ra ra vào vào làm gì! Muốn ngủ thì về doanh trại mà ngủ!”
“Hạ quan cũng muốn về ngủ, nhưng…” Phương Vân biểu cảm hơi quái dị, hắn cười như không cười nhìn mọi người: “Xin hỏi, binh mã bao vây sở chỉ huy bên ngoài là bộ hạ của vị trưởng quan nào? Nếu có ân oán gì cần giải quyết, phiền xin cho hạ quan ra ngoài trước có được không? Hạ quan tuyệt đối không dám quản chuyện bao đồng, làm ơn.”
Mất đúng hai giây, Starry Hồng Y Kỳ Bản là người đầu tiên phản ứng. Hắn nhảy vọt khỏi ghế, lao tới cửa sổ. Cẩn thận vén khe rèm, thò đầu ra ngoài quan sát.
Chỉ nhìn một cái, hắn lập tức kéo rèm lại. Hắn khẽ nói: “Chúng ta bị bao vây rồi! Binh mã bên ngoài là của ai?”
Trong tích tắc, mọi người đồng thời nghĩ đến một từ: “Binh biến!”
Không ai nói gì, các tướng quân đều biến thành tượng gỗ nặn đất sét, không dám nhúc nhích. Ai cũng không biết binh mã bao vây sở chỉ huy là do ai điều đến. Nhưng các cao cấp quân quan đủ tư cách điều động quân đội trong Viễn Chinh Quân đều tụ họp ở đây, kẻ âm mưu chắc chắn là một trong số những người tham dự.
Ai đã làm? Ai cũng có thể.
Mọi người không ai dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cũng không dám nhìn thẳng vào người bên cạnh, sợ bị hiểu lầm là khiêu khích.
Văn Hà đứng dậy, quát lớn: “Là ai làm? Đứng ra đây! Có gan làm, lẽ nào không có gan thừa nhận sao?”
Starry Hồng Y Kỳ Bản cố gắng giảng hòa: “Mọi người là đồng bào, huynh đệ tốt vào sinh ra tử. Mấy mâu thuẫn nhỏ nhặt xích mích nhau. Hà tất phải làm đến mức này? Vị huynh đệ nào có bất mãn, không ngại nói ra, chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết, bảo đảm trả lại ngươi một sự công bằng.”
Vẫn không ai lên tiếng.
Văn Hà nhìn từng người một trong số các tướng, các tướng quân thần sắc hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng không ai lùi bước dưới ánh mắt hắn, cũng không giống người lòng mang quỷ kế. Thật ra mọi người đều là đồng liêu, ai nấy đều rõ ai là kẻ có gan làm ra chuyện này, đại sảnh im phăng phắc cũng là vì ngại ngần. Thực chất có duy nhất một người có hiềm nghi, mà hắn lại không có mặt ở đây.
Văn Hà nghiến răng nói: “Ban ngày gặp quỷ rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Đại nhân lại đúng lúc không có mặt…”
Vừa thốt lời, chính hắn cũng giật mình. Hắn nhìn Starry, lại thấy ánh mắt đối phương cũng tràn ngập sự sợ hãi tương tự.
Hai người đồng thời nghĩ: “Không chừng, đây không phải là trùng hợp. Có âm mưu bên trong?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa vững chãi và có nhịp điệu: “Đùng đùng, đùng đùng đùng!”
Không ai mở cửa, cánh cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, một quân pháp quan mặc y phục đen bước vào. Thân ảnh hắn được mộc dục trong ánh mặt trời phía sau, trông đặc biệt cao lớn. Quân pháp quan đứng ở cửa, cúi đầu nhìn lướt qua mọi người. Bởi vì ngược sáng, mọi người không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được sự tự tin và sắc bén của hắn – đó là thái độ đặc trưng của người tin chắc mình nắm giữ cục diện.
“Chư vị,” quân pháp quan nói lớn: “Xin đứng dậy. Tổng Giám sát trưởng đại nhân giá lâm!”
Các tướng quân do dự, lề mề đứng dậy.
Quân pháp quan đó dứt khoát né sang một bên, đứng nghiêm chào. Đế Lâm khoác chiếc áo choàng đen xuất hiện ở cửa. Hắn hai tay đút túi áo choàng quân đội, thân hình cao ráo, lạnh lùng và kiêu ngạo nhìn mọi người.
Các tướng quân đồng thời đứng nghiêm chào: “Đại nhân!”
Đối diện với các tướng tinh lấp lánh đầy điện, Đế Lâm thần sắc nhàn nhạt, không thể nhìn ra hỉ nộ. Tổng Giám sát trưởng sắc mặt tái nhợt bất thường, mắt sưng đỏ, vài sợi tóc tán loạn vương trên trán hắn, trông hơi luộm thuộm.
Văn Hà lớn tiếng nói: “Không biết Giám sát trưởng đại nhân giá lâm, có điều thất lễ chưa kịp đón. Xin đại nhân thứ tội!”
Đế Lâm gật đầu, không lên tiếng. Hắn đi thẳng vào, nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt không dừng lại ở ai, mà dừng lại ở ghế chủ tọa của bàn họp, chiếc ghế trống không có ai ngồi đó.
Đó là một chiếc ghế văn phòng gỗ hồng mộc thông thường, kiểu dáng bình thường, đã khá nhiều năm rồi, tay vịn và đệm ghế bằng da thật của chiếc ghế này đều đã hơi phai màu.
Đó là chỗ ngồi của hắn.
Nhìn chiếc ghế bình thường đó, trong mắt Tổng Giám sát trưởng lộ ra tình cảm phức tạp. Hắn đứng yên, thân mình hơi run rẩy. Hắn muốn quay đầu đi, nhưng chiếc ghế đó tựa hồ có một sức mạnh thần kỳ, níu giữ ánh mắt hắn, khiến hắn không thể rời đi.
Hắn bước tới, từng bước khó khăn, mỗi bước gần đến chiếc ghế đó đều phải dốc hết sức lực và ý chí. Đoạn đường ngắn ngủi vài bước đó, hắn lại đi rất lâu. Hắn run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ghế, như thể đang cảm nhận khí tức của chủ nhân đã qua đời của nó vậy. Lúc này, hắn cúi đầu, mái tóc tán loạn che khuất đôi mắt và gương mặt hắn.
Lúc này, các tướng quân đều nhận ra điều bất thường. Starry Hồng Y Kỳ Bản bước tới giới thiệu: “Đại nhân, xin cho phép hạ quan bẩm báo với ngài. Chúng ta đang họp, vị trí này thường ngày là chỗ ngồi của Thống lĩnh Stirling đại nhân. Chỉ là hôm nay ngài đến không đúng lúc, Stirling đại nhân vừa hay không có mặt, chúng ta đang chờ hắn trở về.”
“Các ngươi đang chờ hắn trở về…” Đế Lâm khẽ thở dài.
Lúc này, Đế Lâm quay đầu lại đối mặt với mọi người, mái tóc tán loạn che khuất đôi mắt sưng đỏ của hắn, trên gương mặt tái nhợt của hắn, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống gò má. Hắn cởi áo choàng ra, để lộ chiếc áo khoác quân đội màu đen tuyền bên trong, trên cánh tay phải của hắn buộc một dải vải trắng, trước ngực đeo một bông hoa giấy nhỏ màu trắng.
Thấy trang phục và thần thái của Đế Lâm, mọi người đều hiểu ra.
“Đại nhân, có phải phủ ngài có người qua đời không? Rất đau buồn khi nghe tin này, nhưng đại nhân ngài là trọng thần của quốc gia, gánh vác trọng trách, xin mong ngài giữ gìn sức khỏe, nhất định phải tiết chế đau buồn.”
Đế Lâm lắc đầu, trên cằm và gò má hắn kết thành từng chuỗi hạt băng nhỏ li ti, đó là những giọt nước mắt chảy ra bị đóng băng, mỗi giọt nước mắt đều phát sáng lấp lánh. Trọng thần trẻ tuổi nắm giữ quyền lực lớn lao này, ngay cả nỗi buồn của hắn cũng toát lên vẻ đẹp đến vậy, ánh sáng rực rỡ của hắn lặng lẽ chiếu sáng khắp căn phòng, rọi sáng đôi mắt của mỗi người.
“Starry Hồng Y, ngươi nói không sai. Ta đã mất đi người thân yêu nhất, các ngươi đã mất đi trưởng quan tốt nhất, mà quốc gia đã mất đi một Thống soái vĩ đại.”
Đế Lâm vừa khóc vừa nói rõ ràng: “Thống lĩnh Stirling đại nhân đã rời bỏ chúng ta, hắn sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Trong phòng im lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng kim rơi. Các tướng quân đầu óc trống rỗng, mắt nhìn chằm chằm Đế Lâm.
Có người lắp bắp lên tiếng: “Đạ… Đại nhân! Ngài đang đùa đấy chứ?”
Đế Lâm không trả lời. Câu hỏi ngu ngốc như vậy căn bản không cần trả lời. Stirling là người khoan hậu rộng lượng, được quân đội và dân chúng yêu mến sâu sắc, không ai dám lấy tin tức về cái chết của hắn ra làm trò đùa. Hơn nữa, Tổng Giám sát trưởng nghiêm khắc và lạnh lùng lại nước mắt lưng tròng, các tướng quân đều thực sự cảm nhận được nỗi buồn chân thật đó, điều không thể giả dối.
“Đại nhân… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đế Lâm vừa khóc vừa kể cho mọi người một câu chuyện bi thảm: Vào rạng sáng ngày mồng một tháng Giêng, Giám sát Sảnh của Đắc Khắc nhận được một tin tức khẩn cấp: Có một cao cấp quan viên của gia tộc rất có thể sẽ mưu nghịch ở Đế Đô!
Ngô Bân Quân pháp quan Các hạ là một người cực kỳ cảnh giác, ngoài việc phái người bẩm báo lên Giám sát Sảnh, hắn còn đích thân bẩm báo với cao cấp quan viên nhất của gia tộc ở Đắc Khắc, tức là Stirling đại nhân – theo quy trình thông thường thì điều này là không đúng. Tình báo quan của Giám sát Sảnh chỉ chịu trách nhiệm với Giám sát Sảnh, nhưng xét tình hình khẩn cấp, Stirling Các hạ lại là trọng thần đáng tin cậy, Ngô Bân Các hạ làm như vậy dường như cũng có thể tha thứ được – nhưng Đế Lâm đại nhân vốn nghiêm khắc với bản thân lại đau lòng tột độ, hắn nói: “Ngô Bân là bộ hạ của ta, nếu không phải hắn vi phạm quy trình mà làm bậy, Stirling tuyệt đối sẽ không chết! Ta dạy dỗ bộ hạ không đúng cách, trách nhiệm của ta không thể chối bỏ!”
Biết được Tổng trưởng đang gặp nguy hiểm bị mưu nghịch đe dọa, Stirling đại nhân trung thành với gia tộc nóng lòng như lửa đốt. Không kịp điều động binh mã, hắn cùng Ngô Bân một ngựa một người phi nhanh về Đế Đô, hắn muốn đến cảnh báo Điện hạ, hắn muốn bảo vệ an toàn cho Điện hạ. Nhưng không may, tại trạm kiểm soát Vọng Đô Lĩnh rất gần Đế Đô, hai quân nhân trung thành của gia tộc đã bị vây công, đám thích khách dùng cung tiễn giết chết bọn họ. Thống lĩnh Stirling và Ngô Bân Hồng Y Kỳ Bản cùng tử nạn. Khi Đế Lâm dẫn quân đến, chỉ kịp thu nhặt thi thể của hai người họ.
“Tất cả là do ta, đến quá muộn!” Đế Lâm đại nhân đau đớn tột cùng, giọng nói cũng run rẩy: “Ta có lỗi với Stirling. Ta có lỗi với hắn!”
Lúc này, trong phòng đã là một cảnh ai oán. Văn Hà và một nhóm lão tướng, bọn họ từ khi chiến tranh bình định Viễn Đông năm xưa đã bắt đầu theo Stirling, chính Stirling đã bồi dưỡng bọn họ từ trung cấp quân quan trở thành cao cấp tướng lĩnh ngồi vào Bát Tọa, tình nghĩa vào sinh ra tử cộng thêm ân bồi dưỡng của lão trưởng quan, khi nhớ lại dáng vẻ và nụ cười của Stirling, những hán tử thép không đổ lệ nay có người đã bật khóc thành tiếng. Có người thì lặng lẽ rơi lệ, có người lại ra sức đấm vào tường, cho đến khi nắm đấm mình tróc da chảy máu cũng không chịu dừng tay. Tiếng kêu than “Thống lĩnh gia” không ngớt bên tai.
Văn Hà khóc nức nở. Hắn lấy hai tay che mặt, đôi vai run rẩy dữ dội. Hắn ngẩng đầu lên, phẫn nộ hỏi: “Giám sát trưởng đại nhân, là tên súc sinh lang tâm cẩu phế nào, dám mưu hại Thống lĩnh gia? Nói cho ta biết. Ta sẽ lóc thịt hắn từng nhát dao!”
Lời hắn nói khơi dậy một làn sóng phẫn nộ: “Đúng! Bắt tên súc sinh đó ra. Từng nhát dao một mà xả thịt hắn!”
“Đem hắn Điểm Thiên Đăng!”
“Để ta ra tay, ai cũng đừng tranh với ta!”
Quân nhân nổi giận như thủy triều, làn sóng phẫn nộ đó xuyên qua bức tường dày vọng ra ngoài, Cố Phổ Lạp đang dẫn đầu đội hiến binh đứng bên ngoài bất an nhìn vào trong nhà. Hắn không muốn nghĩ, nhưng lại khó kìm nén mà nghĩ đến một hậu quả đáng sợ, một khi Đế Lâm thuyết phục thất bại, quân nhân vạch trần sự thật về cái chết của Stirling, vậy thì đoàn người bọn hắn sẽ có kết cục thế nào?
Hắn bất an rùng mình một cái. Đến lúc đó nhất định sẽ có một trận tàn sát kinh khủng. Đội quân hiến binh sẽ tàn sát các tướng quân đang bị bao vây trong nhà, nhưng những tướng mạnh mẽ này cũng không thể bó tay chịu chết, chắc chắn sẽ rút kiếm liều chết phản kháng. Chỉ cần có một người sống sót thoát ra ngoài, thì toàn bộ quân doanh Đắc Khắc sẽ bị kinh động. Nghe tin trưởng quan của mình bị giết, mười mấy vạn Viễn Chinh Quân từ đó sẽ trở thành kẻ tử địch của Giám sát Sảnh. Ngay cả khi đoàn người bọn hắn có thể chém giết mở đường máu thoát khỏi Đắc Khắc, cũng không thoát khỏi kết cục diệt vong cuối cùng.
“Đại nhân à, ngài ngàn vạn lần phải thành công!” Cố Phổ Lạp âm thầm cầu nguyện trong lòng: “Sống chết của chúng ta, toàn bộ nhờ vào ngài!”
“Các ngươi không cần tranh giành nữa!” Đế Lâm nói, dù sao hắn cũng là Tổng Giám sát trưởng của gia tộc. Tự nhiên có một khí chất uy nghiêm và sát khí. “Chuyện này, ta đã xử lý xong rồi – ta là đại ca của Stirling, nếu nói báo thù, các ngươi không ai có tư cách hơn ta! La Minh Hải, đã bị ta tru sát! Thù của Stirling, ta đã báo rồi!”
“A!” Nghe thấy cái tên này, mọi người lại lần nữa bị chấn động: “Lẽ nào, kẻ phản nghịch đó chính là…”
“Không sai!” Đế Lâm nói quả quyết, không cho phép nghi ngờ: “La Minh Hải âm mưu phản bội gia tộc, mưu hại Tổng trưởng đại nhân và tướng quân Stirling, kẻ này tội ác tày trời, ta đã tru sát hắn!”
Biết được Stirling đã chết, mọi người đã bị đả kích nặng nề, sau đó lại biết kẻ sát hại Stirling là Tổng Thống lĩnh La Minh Hải, rồi lại biết ngay cả Tổng trưởng cũng đã chết, rồi Tổng Giám sát trưởng lại vì họ báo thù, giết chết Tổng Thống lĩnh La Minh Hải – những tin tức chấn động dồn dập đến, liên tiếp những cái chết trọng yếu khiến mọi người hoa mắt, căn bản không thể suy nghĩ.
Văn Hà muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Hắn mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện hình như có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn ở chỗ nào. Hắn cẩn thận hỏi: “La Minh Hải mưu nghịch, Trung Ương Quân đóng giữ trong thành Đế Đô, vì sao không trấn áp hắn?”
Đế Lâm thở dài một tiếng: “Quân phản loạn đã dùng thủ đoạn hèn hạ, mưu hại Tần Lộ Các hạ Phó Thống lĩnh Trung Ương Quân và hàng loạt cao cấp quân quan khác, dẫn đến Trung Ương Quân tê liệt, không thể xuất động.”
“Cấm Vệ Quân đâu? Bọn họ nên bảo vệ Tổng trưởng Điện hạ chứ.”
“Để bảo vệ Điện hạ, Bì Cổ đại nhân Thống lĩnh Cấm Vệ Quân đã dẫn Cấm quân anh dũng tác chiến với quân phản loạn, không may toàn bộ hy sinh.”
Văn Hà cau mày, hỏi: “Vậy… còn ai sống sót không?”
Câu hỏi này nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng không ai cười. Các tướng quân đã bị cuộc phản loạn thảm khốc này chấn động đến tâm thần hoảng loạn, bọn họ không ngờ rằng, cuộc phản loạn này lại đẫm máu đến thế, tinh hoa của gia tộc Tử Xuyên bị quét sạch.
Đế Lâm nghiêm nghị nói: “May mắn thay, trời cao vẫn che chở gia tộc Tử Xuyên ta, để truyền thừa chính thống của gia tộc không bị đoạn tuyệt. Có tin tốt muốn báo cho mọi người: Ninh Điện hạ an toàn vô sự, hiện tại, nàng đang được Giám sát Sảnh bảo vệ, mọi người không cần lo lắng.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Starry Hồng Y Kỳ Bản an ủi nói: “Ninh Điện hạ an toàn vô sự, thật sự quá tốt rồi. Vừa nãy hạ quan còn lo lắng…”
Mọi người đều hiểu ý hắn, những người có mặt đều là cao cấp tướng lĩnh của gia tộc Tử Xuyên, chút tầm nhìn chính trị này vẫn có. Tử Xuyên Ninh chỉ là một tiểu cô nương, nhưng vào lúc này, sự tồn tại của nàng lại vô cùng quan trọng. Nàng là hạt nhân tập hợp gia tộc Tử Xuyên, chỉ cần nàng còn đó, gia tộc Tử Xuyên vẫn là một chính quyền thống nhất, không đến nỗi rơi vào bờ vực nội chiến quân phiệt nổi lên khắp nơi.
“Chư vị!” Đế Lâm nghiêm túc nói: “Quốc gia gặp đại nạn, Điện hạ cùng các trọng thần liên tiếp gặp nạn, phong ba bão táp, địch trong địch ngoài đang nhòm ngó gia tộc ta không ngừng, thời kỳ đặc biệt này, chính là lúc kiểm nghiệm lòng trung thành của mỗi người! Nguy nan thử lòng trung thành, quang minh biết lòng người, chư vị, các ngươi có phải là trung thần của gia tộc không?”
Các tướng quân đứng nghiêm, đồng thanh đáp: “Hạ quan thề chết trung thành với gia tộc, vĩnh không phản bội!”
“Rất tốt! Mặc dù kẻ đứng đầu quân phản loạn đã bị tru sát, nhưng độc hại chưa tiêu, tàn dư vẫn chưa quét sạch. Ninh Điện hạ đã ban quân lệnh cho ta, lệnh ta thanh trừng tàn dư phản nghịch của La Minh Hải, ủy thác ta toàn quyền thống lĩnh vũ trang của gia tộc ở vùng cận Đế Đô, bao gồm Viễn Chinh Quân và Trung Ương Quân, chỉ là…”
Đế Lâm thở dài một tiếng, giọng trầm xuống: “Cái chết của nhị đệ khiến ta nản lòng. Sau khi báo thù cho hắn, ta đã chuẩn bị mang vợ con rời khỏi Đế Đô, tránh xa chính trường. Chỉ là không đành lòng từ chối trọng trách của Điện hạ, nên mới đến Đắc Khắc một chuyến. Thấy chư vị tướng quân xích đảm trung tâm, gia tộc có các ngươi, ta cũng yên tâm rồi.”
Đế Lâm cúi mình sâu sắc trước mọi người, ngẩng đầu lên, trên mặt đã là nước mắt giàn giụa: “Văn Hà Các hạ, Starry Các hạ, và chư vị tướng quân, đại nghiệp của gia tộc, từ nay xin phó thác cho các ngươi!”
Văn Hà lập tức luống cuống tay chân, hắn kêu lên: “Đại nhân, làm sao được! Ngài đây không phải cố ý làm khó hạ quan sao? Hạ quan Văn Hà là hán tử xông pha chiến trường, nếu muốn đánh trận, hạ quan không nói hai lời chỉ việc xông lên! Nhưng đại nghiệp của gia tộc, còn cả việc phò tá Ninh Điện hạ… những chuyện như vậy, chúng ta những võ phu thật sự không làm nổi! Ngài cứ thế buông gánh nặng, vậy thì thật sự quá… quá vô trách nhiệm!”
Mọi người nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy, Đế Lâm đại nhân, ngài ngàn vạn lần không thể đi!”
Có tướng lĩnh nhanh trí hơn còn nghĩ, trải qua đại kiếp, nhân tài gia tộc tiêu điều, vị Tổng Giám sát trưởng tài năng xuất chúng này tất nhiên quyền thế sẽ tăng mạnh, đi theo vị quyền thần trẻ tuổi này tiền đồ vô lượng. Bọn họ hô lớn: “Gia tộc đang trong lúc phong ba bão táp, trọng trách chủ trì đại cục, ngoài đại nhân ngài ra, còn ai có thể làm được? Đại nhân, ngài là nơi dân chúng đặt trọn niềm tin!”
“Đại nhân, chúng ta đều là bộ hạ cũ của Stirling đại nhân. Lẽ nào ngài một chút cũng không niệm tình cũ của Thống lĩnh gia, nhẫn tâm cứ thế bỏ mặc chúng ta sao?”
Nhắc đến tên Stirling, căn phòng lập tức tĩnh lặng lại, nước mắt Đế Lâm không ngừng tuôn rơi, cảnh tượng vô cùng đau lòng, những tướng quân vừa nãy còn ồn ào không ngừng cũng không nhịn được mà chảy nước mắt theo.
Các tướng quân lấy tình cảm lay động, dùng lý lẽ thuyết phục, cuối cùng Đế Lâm cũng lay động: “Chỉ là, chư vị thuộc quyền quản hạt của Quân vụ Xử Thống lĩnh, mà ta là người của Giám sát Sảnh. Ta đến lãnh đạo mọi người, điều này không phù hợp với thể chế của gia tộc…”
“Đại nhân,” Văn Hà sốt ruột nói: “Đến lúc này rồi, còn câu nệ quy tắc gì nữa! Việc gấp còn có quyền biến cơ mà! Bây giờ Quân vụ Xử trưởng không còn. Tổng Thống lĩnh là phản tặc, chúng ta còn tìm ai mà xin đồng ý chứ! Chỉ cần Ninh Điện hạ có mệnh lệnh, quan viên trong thành Đế Đô đều lấy ngài làm tôn. Chúng ta tự nhiên sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài! Thời kỳ đặc biệt, phải có thủ đoạn đặc biệt, đại nhân, ngài… sao lại cổ hủ đến thế!”
Đế Lâm dò hỏi nhìn mọi người: “Các ngươi thật sự nghe mệnh lệnh của ta?”
Người trước mắt là Tổng Giám sát trưởng của gia tộc, cấp bậc xa hơn mình rất nhiều. Hơn nữa, khi Thống lĩnh Stirling còn sống, hắn luôn có giao tình thân thiết, có thể nói là huynh đệ sinh tử. Khi gia tộc đối mặt với nguy cơ lớn như vậy, chỉ có uy vọng và thực lực của hắn mới có thể trấn áp được cục diện, vì vậy, mọi người không hề do dự, đồng thanh nói: “Kính tuân quân lệnh của đại nhân!”
“Nếu vậy…” Đế Lâm trầm ngâm mãi, cuối cùng mới trầm giọng nói: “Bổn quan tài hèn đức mỏng, được Ninh Điện hạ tin lầm, cùng trọng thác của chư vị. Sẽ miễn cưỡng gánh vác trọng trách này, mong chư quân có thể dốc sức giúp ta!”
“Đại nhân xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tuân lệnh!”
“Tốt! Bổn quan ban bố quân lệnh: Để đối phó với sự xâm lược của quân phản loạn và quốc tặc, kể từ hôm nay, các đơn vị Viễn Chinh Quân sẽ chuyển sang trạng thái cảnh giới cấp hai, tập kết chờ lệnh! Mọi người đều biết, La Minh Hải phản tặc từng là Tổng Thống của gia tộc, bổn quan lo lắng. Viễn Chinh Quân cũng ẩn giấu bè phái và thân tín của hắn. Để ngăn chặn nội ngoại cấu kết, phải nghiêm chỉnh quân kỷ, hủy bỏ mọi việc ra ngoài và nghỉ phép, toàn thể quan binh đợi lệnh trong doanh trại của mình, đội hiến binh chịu trách nhiệm cảnh giới và tuần tra doanh trại! Bất kể quan binh nào, dám tự ý ra ngoài mà không có lệnh, giết không tha!”
Mặc dù biện pháp hơi nghiêm khắc, nhưng Đế Lâm nói có lý, mọi người cũng cảm thấy rất cần thiết. Đồng thanh đáp: “Tuân lệnh!”
Thấy mọi người phục tùng, Đế Lâm hạ giọng, mỉm cười nói: “Chư quân thấu hiểu đại nghĩa, bổn quan rất an ủi. Ngoài việc này ra, còn một việc nữa cần chư vị giúp đỡ. Mọi người đều đã biết, La Minh Hải phản loạn, Tổng trưởng và chư vị trọng thần liên tiếp gặp nạn. Gia tộc trăm việc chờ hưng, sự vụ phức tạp bận rộn, một mình bổn quan chống đỡ trong thành Đế Đô, cảm thấy sức mỏng thế yếu, cần sự hỗ trợ của các vị. Mong các tướng lĩnh trọng yếu có thể cùng ta quay về chủ trì đại cục trong Đế Đô!”
Hắn nhìn lướt qua mọi người, điểm vài cái tên, Văn Hà, Starry, Phương Vân cùng các quân quan lão luyện khác đều có trong đó. Các tướng lĩnh được điểm tên vui mừng khôn xiết, bọn họ liền hiểu ra, thời cơ đã đến, chỉ cần ra sức thể hiện, thăng quan tiến chức không phải là chuyện khó, thậm chí có thể được phong hầu phong bá cũng không phải là không thể. Nhưng có tướng lĩnh lại cảm thấy không ổn. Những người được điểm tên đều là chỉ huy trưởng của các đơn vị quân đội, và họ đều là các tướng lĩnh cấp cao. Nếu có chuyện gì xảy ra, quân đội sẽ vô chủ, làm sao mà đối phó được? Điều này cũng không phù hợp với quy tắc của quân đội.
Starry Hồng Y Kỳ Bản nói: “Đế Lâm đại nhân, ngài điều động quân quan từ Viễn Chinh Quân đến phục vụ, đây là đại sự quốc gia, hạ quan đương nhiên tuân lệnh. Nhưng một lần cần nhiều người như vậy, có phải quá nhiều không? Hơn nữa, bọn họ đều là chủ quan của các đơn vị, cứ thế vội vàng rời đi, không dặn dò phó tướng ở lại, dường như cũng không thỏa đáng lắm.”
Hắn uyển chuyển nói: “Ngài có cân nhắc lại người được chọn không? Ngoài những người ở đây ra, Viễn Chinh Quân còn có một số quân quan rất giỏi và năng lực. Thực tế, Thống lĩnh Stirling đại nhân khi còn sống luôn coi trọng việc xây dựng đội ngũ nhân tài kế thừa, chúng ta có đủ đội ngũ chỉ huy dự bị. Chỉ cần ngài ra lệnh, chỉ nửa giờ thôi, chúng ta có thể tập hợp bọn họ đến đây, để ngài lựa chọn.”
Đế Lâm quay đầu lại, nhìn sâu vào Starry. Đôi mắt đen láy của hắn chứa đựng một thứ gì đó, khiến Starry cảm thấy toàn thân lạnh toát. Sau đó, Đế Lâm rất bình tĩnh nói: “Starry Các hạ làm việc ổn trọng chu đáo, không hổ là lương tài quốc gia. Tuy nhiên, bổn quan cũng có suy tính riêng của bổn quan. Thứ nhất, thời gian gấp rút, bổn quan không thể ở lại Đắc Khắc quá lâu; thứ hai, so với tài năng, bổn quan càng coi trọng nhân phẩm và lòng trung thành với gia tộc. Bổn quan tin rằng, so với những chỉ huy dự bị mà ngươi nhắc tới, những tướng quân có mặt ở đây mới là lương tài quốc gia phù hợp hơn!”
“Nhưng mà…” Starry còn muốn biện bạch gì đó, bên cạnh có người mạnh mẽ giẫm vào chân hắn một cái, hắn sững sờ, lại nghe Phương Vân Hồng Y Kỳ Bản đã nhanh chóng nói chen vào: “Đại nhân nói có lý! Starry, đại nhân là đứng trên góc độ toàn cục mà suy xét, chúng ta chỉ lo cục diện nhỏ của mình, điểm này không thể nào so được với đại nhân, đại nhân tự nhiên cao minh hơn chúng ta nhiều, Starry, vấn đề này ngươi đừng tranh cãi với đại nhân nữa – đại nhân, chúng ta đều nghe lệnh ngài! Ngài cứ yên tâm!”
Đế Lâm nhìn vị Hồng Y Kỳ Bản từ đầu đến giờ không lên tiếng này, mỉm cười hỏi: “Vị này là ai?”
“Hạ quan Phương Vân, đến từ quân đội Biên Phòng Tây Bắc, giữ chức Quân trưởng Quân đoàn Kỵ binh thứ hai. Tham kiến đại nhân!”
Đế Lâm nhàn nhạt nói: “Thì ra là người của Biên Phòng Tây Bắc, thảo nào trước đây ta chưa từng gặp ngươi.”
“Nhưng hạ quan lại đã ngưỡng mộ đại danh của đại nhân từ lâu rồi, hôm nay cuối cùng có phúc được gặp đại nhân, xin cho phép hạ quan bày tỏ lòng ngưỡng mộ chân thành đối với đại nhân!”
“Ồ?”
“Lão trưởng quan của hạ quan là Thống lĩnh Minh Huy vẫn luôn nói với chúng hạ quan rằng, Giám sát trưởng đại nhân hiện tại là bậc anh tài hiếm có của quốc gia. Hắn nói, Đế Lâm công chính vì nước, trung thành tuyệt đối với gia tộc, hơn nữa tài hoa xuất chúng. Hắn không chỉ là danh tướng hạng nhất hiện nay, mà còn là chính trị gia vĩ đại. Với năng lực của hắn, chịu khuất ở một Giám sát Sảnh nhỏ bé, thật sự là quá ủy khuất nhân tài… Haizz, đại nhân, ngài không biết đâu, những lời Minh Huy đại nhân nói với chúng hạ quan, hạ quan còn ngại không dám học theo mà nói cho ngài nghe, sợ ngài hiểu lầm hạ quan là kẻ tiểu nhân xu nịnh chuyên nịnh bợ. Hạ quan biết, đại nhân ngài chí hướng cao xa, trọng dụng nhân tài, ghét nhất loại người nịnh hót… Minh Huy đại nhân còn nói…”
Nhìn vị quân quan đầu tròn vo đang phun nước bọt xối xả trước mặt, các quân quan đều lộ vẻ chán ghét. Quả thật, nịnh bợ cấp trên là chuyện thường trong quân đội, nhưng ngay trước mắt mọi người thế này, Stirling đại nhân thi thể còn chưa lạnh, Phương Vân đã vội vàng leo cành cao, lời nịnh bợ sến sẩm và ghê tởm – tên béo chết tiệt này thật đúng là không biết xấu hổ!
“Đó là Minh Huy đại nhân quá khen rồi, ta là vạn vạn không dám đảm đương.” Đế Lâm mỉm cười, nhưng trong mắt lại có thứ gì đó đang lấp lánh. Hắn chậm rãi nói: “Phương Vân Hồng Y Kỳ Bản?”
“Chính là hạ quan, đại nhân có gì phân phó?”
“Lạ thật, trước đây ta lại không biết ngươi.” Đế Lâm cười: “Thật là không có lý do. Phương Vân, ta nhớ cái tên này rồi, quốc gia đang cần người, cố gắng thể hiện tốt, tiền đồ của ngươi vô lượng.”
“Tạ đại nhân bồi dưỡng! Hạ quan nguyện vì đại nhân dốc sức chó ngựa, tận tâm tận lực, tuyệt đối sẽ không cản trở đại sự của đại nhân!”
Trong tích tắc, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Phương Vân cảm thấy, ánh mắt đối phương sắc bén như kim. Hắn lập tức tránh ánh mắt đi, cúi mình thật sâu trước Đế Lâm.
Đế Lâm mỉm cười gật đầu, coi như đáp lễ. Đây là một người thông minh biết thời thế. Hắn nói liên tu bất tận, thực ra thông tin then chốt muốn truyền đạt chỉ có hai điều: Thứ nhất, hắn là người của Thống lĩnh Biên Phòng Minh Huy, hy vọng Đế Lâm khi động sát cơ sẽ có chút e dè; thứ hai, hắn không muốn đối đầu với mình, càng không muốn gây trở ngại cho mình.
Đế Lâm chỉ là lạ, nhân vật như vậy, vì sao Giám sát Sảnh trước giờ lại không chú ý đến hắn?
“Thời gian đã lỡ không ít rồi, chúng ta xuất phát thôi!”
Các tướng đồng loạt tuân lệnh, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, lên ngựa xuất phát. Khi ra cửa, Starry Hồng Y Kỳ Bản kéo Phương Vân lại: “Phương Vân, vừa nãy ngươi làm gì cản ta…”
“Câm miệng đi!” Trán Phương Vân ướt đẫm mồ hôi, giữa thời tiết lạnh lẽo này, bộ quân phục dạ dày cộp của hắn lại bị mồ hôi làm ướt sũng. Giọng hắn thì thầm: “Ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta sao, đồ ngu ngốc!”
Đối với hàng vạn thần dân của gia tộc Tử Xuyên, năm 786 là một năm cực kỳ bất thường. Lễ mừng năm mới còn chưa kết thúc, thông qua hàng ngàn trạm dịch và báo chí của gia tộc, họ nhận được một tin sét đánh ngang tai: “Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh qua đời!”
Đối với vị Tổng trưởng đã chấp chính gia tộc mười lăm năm đó, thần dân gia tộc Tử Xuyên vốn không có tình cảm sâu sắc. Tài năng và mị lực của hắn tầm thường. Chỉ là nhiệm kỳ của hắn thật sự là thời kỳ nhiều biến cố của gia tộc Tử Xuyên, trước có Dương Minh Hoa phản loạn, rồi sau đó là đại phản loạn Viễn Đông hàng triệu người, tiếp đến lại là tai họa quân Ma tộc phá cửa mà vào.
Khi gặp khó khăn, con người đặc biệt cần trụ cột tinh thần và sự an ủi. Không biết là Tử Xuyên Tham Tinh hồng phúc tề thiên hay phong thủy gia tộc Tử Xuyên tốt, những tai họa mang tính hủy diệt này lại đều được vượt qua, hình ảnh vị Tổng trưởng kiên cường này trong lòng thần dân gia tộc cũng trở nên cao lớn. Hoàn toàn có cảm giác như một người sắt không thể hủy diệt. Đột nhiên nghe tin dữ của hắn, dân chúng đều có cảm giác như trời sắp sập đến nơi.
Tin dữ đến quá bất ngờ, đến nỗi mọi người hơi bỏ qua chuỗi tên tuổi hiển hách cùng truyền đến với tin Tử Xuyên Tham Tinh qua đời: Tổng Thống lĩnh La Minh Hải, Quân vụ Xử trưởng Stirling, Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Bì Cổ, Phó Thống lĩnh Trung Ương Quân Tần Lộ, Hồng Y Kỳ Bản Giám sát Sảnh Ngô Bân, Sư đoàn trưởng Trung Ương Quân Tẩy Phong, Ninh Chân, Thiếu trưởng quan Trị bộ Lư Hoa – quan chức cao cấp tử vong quá nhiều, đến nỗi Văn Hà sau khi nghe tin đã phải thốt lên kinh ngạc: “Còn ai sống sót không?”
Hiện tại, hàng vạn thần dân của gia tộc Tử Xuyên cũng có cùng thắc mắc.
Mọi người có thể yên tâm, mặc dù người sống sót không nhiều, nhưng vẫn có.
Trước hết. Cháu gái của Tử Xuyên Tham Tinh Điện hạ. Kế thừa nhân chính danh chính thuận lý của gia tộc Tử Xuyên, Ninh Điện hạ đã sống sót. Trong cuộc phản loạn, Ninh Điện hạ đã anh dũng chiến đấu gian khổ với quân phản loạn, dưới sự giúp đỡ của Đế Lâm đại nhân Giám sát trưởng, nàng đã chỉ huy quân đội gia tộc bình định phản loạn. Hiện tại, tiếng kêu gọi Ninh Điện hạ sớm kế vị để an định lòng dân đang ngày càng cao. Nhưng đáng tiếc là, vì bị thương trong trận chiến với quân phản loạn La Minh Hải, nên Ninh Điện hạ đang an tâm dưỡng thương hồi phục.
Chỉ là theo người thạo tin tiết lộ riêng. Vết thương của Ninh Điện hạ không phải là vết thương ngoài da thịt. Bởi vì La Minh Hải đột ngột nổi loạn, Ninh Điện hạ bị kinh sợ, tinh thần bị tổn thương rất lớn. Tinh thần của nàng rất bất ổn, vẫn chưa thể xử lý chính sự.
May mắn thay, còn có chiến hữu trung thành của Ninh Điện hạ. Đế Lâm đại nhân của Giám sát Sảnh vẫn còn. Vào thời khắc nguy cấp, Đế Lâm đại nhân lâm nguy bất loạn. Đánh tan quân phản loạn của La Minh Hải, đã có đóng góp cực kỳ lớn vào việc đập tan cuộc phản loạn. Hơn nữa. Hắn còn từng cùng Ninh Điện hạ kiên thủ Đế Đô, hai người đã sớm kết tình chiến hữu sâu sắc. Đối với hắn, Ninh Điện hạ đã đặt trọn lòng tin. Để không làm chậm trễ chính sự, Ninh Điện hạ đã ủy thác toàn bộ trọng trách quân quốc cho Đế Lâm đại nhân, ủy quyền hắn toàn quyền xử lý, và kiêm nhiệm chức Tổng Thống lĩnh.
Đối với sự tin tưởng của Ninh Điện hạ, Đế Lâm đại nhân vô cùng thành hoàng thành khủng. Hắn tự xưng tài hèn đức mỏng, không đủ sức gánh vác trọng trách này, nhưng việc nước không thể chậm trễ, trong lúc bất đắc dĩ, Đế Lâm đại nhân nói: “Mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, quan lại và chính khách không thể tin cậy được! Vào thời khắc nguy cấp, quân nhân gia tộc phải có khí phách và tinh thần trách nhiệm xứng đáng, chúng ta phải đứng ra, gánh vác trách nhiệm!”
Ngày thứ hai sau sự biến, “Ủy ban Quân nhân Cứu quốc” được thành lập ở Đế Đô. Người đứng đầu ủy ban đương nhiên là Đế Lâm, các thành viên bao gồm Phó Thống lĩnh Viễn Chinh Quân Văn Hà, Hồng Y Kỳ Bản Viễn Chinh Quân Starry, Hồng Y Kỳ Bản Viễn Chinh Quân Phương Vân, Hồng Y Kỳ Bản Trung Ương Quân Tân Liệt, Hồng Y Kỳ Bản Giám sát Sảnh Cố Phổ Lạp, Hồng Y Kỳ Bản Giám sát Sảnh Kim Tây và những người khác.
Những kẻ vô liêm sỉ mang lòng ác ý ngấm ngầm bôi nhọ rằng, “Ủy ban Lâm thời Quân nhân Cứu quốc” này rõ ràng là hội chia chác của các thủ lĩnh quân sự, là con rối bị Đế Lâm thao túng – người đưa ra phát ngôn đó rất nhanh sau khi lên xe ngựa của Giám sát Sảnh vào đêm khuya đã biến mất. Điều này chứng minh đầy đủ luận điệu của Đế Lâm đại nhân: “Kẻ thù của những người bảo vệ Tổ quốc, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Dưới sự dẫn dắt của Đế Lâm đại nhân, toàn thể ủy viên với lòng kính trọng đã yết kiến Ninh Điện hạ.
Trong đại điện u ám, một nữ tử ngồi trên bảo tọa, ánh nến lờ mờ, thấp thoáng chính là Ninh Điện hạ.
Cách xa mười mấy mét, Đế Lâm đại nhân đã quỳ xuống dập đầu rồi. Đương nhiên, các ủy viên không ai dám tranh quỳ trước Đế Lâm, thế là mọi người đều theo sau Đế Lâm, cách mười mấy mét quỳ xuống trước cô gái được các thị vệ vây quanh, lộng lẫy như một con công trên bảo tọa.
Đế Lâm hô lớn: “Vi thần Đế Lâm, suất chư vị đồng liêu của Ủy ban Cứu quốc đến khấu kiến Điện hạ! Điện hạ thánh an!”
Mọi người đồng thanh hô “Điện hạ thánh an!”
Tử Xuyên Ninh nói gì đó, vì khoảng cách quá xa, không ai nghe rõ. Nhưng Đế Lâm đại nhân lại nghe rõ, hắn nghiêm túc nói với mọi người: “Chư vị, Điện hạ thân thể thượng vị khang phục, thân thể còn rất suy yếu, nói chuyện không thể dùng sức quá mạnh. Điện hạ là kim chi ngọc diệp thân nghìn vàng, chúng ta đều là quân nhân thô lỗ, không thể đến quá gần mạo phạm kinh động Điện hạ!”
Các tướng gật đầu như gà mổ thóc, nhưng đều cảm thấy, cách xa mười mấy mét thế này, dù có thật sự muốn mạo phạm Điện hạ, e rằng cũng có lòng mà không có sức.
Đế Lâm nói: “Chư vị, xin tự giới thiệu với Điện hạ đi!”
Thế là, các quân nhân cất giọng lớn tiếng hô: “Vi thần Phó Thống lĩnh Viễn Chinh Quân, Văn Hà! Cung hạ Điện hạ thánh an!”
“Vi thần Hồng Y Kỳ Bản Viễn Chinh Quân, Starry! Cung hạ Điện hạ thánh an!”
“Vi thần Hồng Y Kỳ Bản Giám sát Sảnh Cố Phổ Lạp, tham kiến Điện hạ! Nguyện Điện hạ thân thể sớm ngày khang phục!”
Đế Lâm nói: “Điện hạ, những người theo vi thần đến đều là trung thần đáng tin cậy của gia tộc, đều là những người tuyệt đối có thể tin tưởng! Kính xin Điện hạ ban lời giáo huấn!”
Trên đài cao xa xa truyền đến tiếng nữ tử yếu ớt gần như không nghe thấy, các tướng quân dựng tai lên cao như thỏ, mới mơ hồ nghe được vài từ: “Công cốt lương thần…”, “Nguy nan…”, “Đế Lâm đại nhân…”
Văn Hà khẽ hỏi Starry: “Tổng trưởng rốt cuộc đang nói gì?”
Starry méo mặt: “Cái này… ta làm sao biết được?”
Nhưng Đế Lâm đại nhân không hổ là người tâm phúc của Tổng trưởng Điện hạ, hắn biết. Chỉ thấy hắn liên tục dập đầu, nói: “Điện hạ ân trọng như vậy, vi thần chúng thần tan xương nát thịt khó báo! Điện hạ, vi thần chúng thần không dám làm phiền ngài nghỉ ngơi, xin an tâm tĩnh dưỡng!”
Các tướng quân không hiểu ra sao, cũng theo đó liên tục dập đầu, đầy bụng nghi ngờ rút lui.
Đề xuất Giới Thiệu: Vân Thâm Bất Tri Mộng