Tử Xuyên lịch năm 779, ngày 10 tháng 12, khi Trung ương quân thống lĩnh Tư Đặc Lâm bước vào đại sảnh Nguyên lão hội, dưới sự tháp tùng của Gia tộc Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh, Nguyên lão hội bỗng trở nên sôi sục! Các Nguyên lão đồng loạt đứng dậy chào đón, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt như sóng triều kéo dài mấy phút, từng đợt hoan hô vang vọng: “Kính chào Bất bại danh tướng của chúng ta!” “Vạn tuế! Vạn tuế!!”
Ánh mắt ngưỡng mộ của hàng vạn người đồng loạt đổ dồn về Tư Đặc Lâm. Các Nguyên lão, dù quen biết hay xa lạ, đều nhao nhao tiến lên bắt tay chào hỏi Tư Đặc Lâm:
“Tại hạ là Ngũ Kỳ, đến từ Cơ Tân hành tỉnh, đảm nhiệm chức Nguyên lão khóa này. Thật vinh hạnh hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của vị danh tướng đệ nhất đương thời!”
“Tại hạ là Nguyên lão đến từ Viễn Đông, đa tạ Tư Đặc Lâm đại nhân đã trừng trị lũ phản nghịch vô sỉ, giữ gìn tôn nghiêm gia tộc!”
“Tư Đặc Lâm đại nhân, chiến tích huy hoàng của người đã làm rạng rỡ Ưng kỳ gia tộc, Nguyên lão hội xin thay mặt toàn thể Tử Xuyên gia tộc, gửi lời cảm tạ đến người!”
Tiêu Nghị trưởng, người chủ trì đại hội, lớn tiếng nói: “Xin mời lên đài cao này, Tư Đặc Lâm đại nhân, xin mời! Để mọi người đều có thể nhìn thấy! Xin người hãy nói vài lời!”
Nhận được sự chào đón long trọng đến vậy, Tư Đặc Lâm cảm thấy vô cùng bất an. Huống hồ, hắn cùng Tổng trưởng vào đây, nếu chỉ một mình hắn nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt này mà Tổng trưởng lại bị ngó lơ, thì đặt Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh vào đâu? Hơn nữa, tại hiện trường còn có Tổng thống lĩnh La Minh Hải và Giám sát trưởng Đế Lâm, những quan viên có cấp bậc cao hơn hắn, vậy mà hắn lại được mời lên nói trước, điều đó cũng thật thất lễ.
Tử Xuyên Tham Tinh nhận ra sự khó xử của Tư Đặc Lâm, mỉm cười nói: “Cứ lên đi, Tư Đặc Lâm. Đây không chỉ là dành cho ngươi, mà còn đại diện cho lòng kính trọng của mọi người đối với mấy chục vạn tướng sĩ nơi tiền tuyến Viễn Đông. Ngươi đại diện cho họ, hoàn toàn xứng đáng.”
Thấy bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng hô: “Lên đi, lên đi, Tư Đặc Lâm! Xin hãy nói vài lời!” Tư Đặc Lâm đành bất đắc dĩ cúi người trước Tử Xuyên Tham Tinh, ngượng nghịu nói: “Điện hạ, hạ quan thất lễ rồi.”
Tử Xuyên Tham Tinh mỉm cười vỗ vai hắn, biểu lộ sự khích lệ.
Tư Đặc Lâm bước lên đài cao, bốn phía lập tức lại vang lên tiếng vỗ tay reo hò như sấm. Hắn khiêm tốn cúi đầu, đợi tiếng vỗ tay lắng xuống đôi chút, liền làm một thủ thế, ra hiệu mình có lời muốn nói. Hội trường tức thì trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tư Đặc Lâm vang vọng khắp đại sảnh:
“Hôm nay, ta vô cùng vinh dự được mời tham dự Nguyên lão hội thiêng liêng của gia tộc, được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của các vị Nguyên lão đại nhân cao quý, được lắng nghe những lời đàm luận đầy trí tuệ của các ngài, được thấu hiểu cách các ngài sáng suốt hoạch định chính sách gia tộc, quyết định vận mệnh của gia tộc vĩ đại chúng ta, và thậm chí còn có thể tham gia vào đó, đóng góp chút thiển kiến. Vì điều này, ta cảm thấy vô cùng vinh quang, xin cảm ơn các vị Nguyên lão đại nhân đã cho ta cơ hội này! (Tiếng vỗ tay như sóng triều)
Vừa rồi, ta đã nhận được sự chào đón nhiệt tình từ các vị Nguyên lão đại nhân, ta vô cùng vinh dự và cảm kích tất cả mọi người! Tuy nhiên, các vị đại nhân đã ban cho ta vinh dự quá lớn, ta Tư Đặc Lâm chỉ là một kẻ võ biền, không xứng với đặc ân này. Nếu nói chúng ta có công lao, thì công lao đó phải thuộc về vô thượng uy đức của Tử Xuyên Tham Tinh Tổng trưởng điện hạ, thuộc về tài vận trù duy ác của Tổng thống lĩnh La Minh Hải đại nhân, và thuộc về sự anh dũng chiến đấu cùng cống hiến vô tư của các tướng sĩ tiền tuyến. Còn về phần cá nhân ta, ta chỉ là chưa phạm phải sai lầm lớn nào thôi, thật sự không đáng để mọi người coi trọng đến vậy.
Mây đen chiến tranh đang bao trùm lên bầu trời toàn Tử Xuyên gia tộc. Chúng ta sẽ đi về đâu? Tử Xuyên gia tộc sẽ hướng về phương nào? Chiến hay hòa? Sống, hay chết? Tất cả những điều này, đều phải trông cậy vào sự phán đoán sáng suốt của các vị Nguyên lão đại nhân đang hiện diện nơi đây. Trong tay các ngài, nắm giữ tương lai của gia tộc chúng ta! Kính xin các vị đại nhân nhất định phải đoàn kết hiệp lực, đồng tâm đồng đức, vì gia tộc chúng ta, vì hàng vạn dân chúng đã tin tưởng và đi theo chúng ta, mà đưa ra lựa chọn sáng suốt!
Còn về phần ta, ta chỉ có thể nói rằng: Quân đội gia tộc vĩnh viễn trung thành với gia tộc, trung thành với Tổng trưởng, trung thành với Nguyên lão hội! Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp hành mệnh lệnh! Bất kể là “chiến” hay “hòa”, chúng ta đều sẽ tuân theo, đều sẽ chấp hành một cách tỉ mỉ! Xin hãy tin tưởng, quân đội, vĩnh viễn là lợi kiếm trung thành nhất trong tay gia tộc, thanh lợi kiếm này sẽ tùy thời xuất vỏ để bảo vệ lợi ích gia tộc, khiến địch khấu huyết nhiễm sa trường!”
Bài diễn thuyết ngắn gọn của Tư Đặc Lâm kết thúc, trong đại sảnh hội nghị vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô không ngớt: “Hay lắm!”
Tư Đặc Lâm muốn bước xuống, nhưng mọi người lại dùng tiếng vỗ tay giữ hắn lại, buộc hắn phải đứng nguyên tại đài cao để đáp lễ.
Dù khiêm tốn, nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng tự hào: Một đời quân nhân còn có khoảnh khắc nào vinh quang hơn thế này chăng?
Trong số những khuôn mặt nhiệt tình, hắn thấy vẻ mặt lãnh đạm của La Minh Hải. Tư Đặc Lâm gật đầu chào, La Minh Hải cũng gật đầu đáp lễ một cách cứng nhắc, cứ như thể cổ bị co rút. Tư Đặc Lâm thầm cười trong lòng: Hắn biết La Minh Hải lúc này chắc chắn đang rất khó chịu. Chuyển ánh mắt, hắn lại phát hiện ra Đế Lâm.
Đế Lâm mỉm cười giơ ngón cái tán thưởng Tư Đặc Lâm. Hắn thật lòng vui mừng vì Tư Đặc Lâm được ủng hộ, không chỉ vì Tư Đặc Lâm là huynh đệ tốt của hắn, mà còn vì thành công của Tư Đặc Lâm sẽ khiến La Minh Hải khó chịu. Hắn thầm tính toán: Hiện tại phe quân sự có ba trọng tướng nắm giữ binh quyền, trong đó Phương Kính đã âm thầm đứng về phía ta, nay thêm Tư Đặc Lâm đắc thế quật khởi, vậy thì bên La Minh Hải giờ chỉ còn Minh Huy. Mà Minh Huy, cái tên “đại vương đào tẩu” đó, lại là một kẻ gió chiều nào xoay chiều đó rất không đáng tin cậy. Dĩ nhiên, theo tính cách của Tư Đặc Lâm, hắn sẽ không công khai tham gia vào cuộc đấu tranh chính trị giữa ta và La Minh Hải, nhưng dù sao đi nữa, hiện tại hắn ít nhất sẽ giữ thái độ trung lập thiện ý. Khi cuộc đấu tranh trở nên gay gắt hơn và buộc hắn phải lựa chọn, thì chắc chắn hắn sẽ nghiêng về phía ta. Ha ha, ai ngờ được, ta đã bất tri bất giác xây dựng được thế lực chiếm ưu thế trong quân phương rồi ư? Hắn nảy ra một ý nghĩ: Tại sao không giúp Tư Đặc Lâm đoạt lấy vị trí Tổng thống lĩnh từ tay La Minh Hải đây? Điều này cũng chẳng phải là không thể: Tư Đặc Lâm có danh vọng, có chiến công, vừa được hệ thống quân sự ủng hộ, lại vừa được dân chúng và Nguyên lão hội yêu mến, Tử Xuyên Tham Tinh cũng rất sủng ái hắn… Nếu thành công, đó sẽ là đòn chí mạng nhất giáng vào La Minh Hải.
Hắn chợt nghĩ đến một chuyện, không khỏi bật cười thành tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Tư Đặc Lâm cũng học được cách diễn thuyết chính trị rồi! Vừa nãy nói thao thao bất tuyệt, nghe có vẻ rất hùng hồn nhưng thực ra lại chẳng nói gì cả. Về vấn đề mấu chốt là tán thành “chiến” hay “hòa”, hắn vẫn luôn không bộc lộ quan điểm của mình. Hắn trở nên cao minh như vậy từ bao giờ? Ai đã dạy hắn?”
Điều mà Đế Lâm và toàn thể Nguyên lão tham dự hội nghị không thể ngờ tới, là người thảo bản diễn văn của Tư Đặc Lâm thực chất lại là Ca Đan công chúa đến từ Ma tộc. Tối qua Ca Đan đã dặn dò Tư Đặc Lâm không ngớt: “Tư quân hãy nhớ kỹ: Cái gọi là chính trị, chính là một môn nghệ thuật nói lời vô nghĩa. Một chính trị gia cao minh có thể nói thao thao bất tuyệt suốt năm canh giờ, nhưng không hề có một chút nội dung nào. Để tránh gây thù chuốc oán, ngày mai bất kể người ta hỏi ngươi điều gì, ngươi tuyệt đối đừng đưa ra câu trả lời rõ ràng!”
Tư Đặc Lâm cười cười, hỏi: “Nếu người ta hỏi ta những vấn đề rất đơn giản, ví dụ như hỏi ta một cộng một bằng mấy?”
Ca Đan không chút do dự: “Vậy ngươi cứ trả lời thế này: ‘Ta cho rằng một cộng một bằng bất kỳ số nào ngoài hai, nhưng ta cũng không loại trừ khả năng nó bằng hai!’”
Màn đêm buông xuống, một ngày họp rốt cuộc cũng kết thúc. Tư Đặc Lâm và Đế Lâm cùng nhau rời khỏi hội trường, đồng loạt thở phào một hơi dài.
Phẩy tay cho đám thị tòng đi khuất, hai người thong thả dạo bước trên con phố Đế đô vào cuối thu.
Tư Đặc Lâm cảm thán: “Cuối cùng cũng xong rồi!”
Đế Lâm mỉm cười: “Chỉ là hôm nay kết thúc thôi, ngày mai vẫn phải đến. Huynh đệ, kiên nhẫn chút đi, hôm nay hình như ngươi có chút không kiềm chế được bản thân, ta đứng cách xa mà còn nghe thấy tiếng nắm tay của ngươi ken két.”
Tư Đặc Lâm bật cười: “Vậy sao? Lúc đó biểu cảm của ta chắc hẳn rất đáng sợ rồi, mấy vị Nguyên lão ở Lạc Khắc Tân Uy hành tỉnh kia sợ đến tái mặt. Nhưng mà bọn họ đúng là làm loạn vô cớ thật, lại còn dám vác từ hậu cần bộ ra quyển sổ cái dày nửa mét, lật từng trang từng trang, chất vấn ta từng khoản mục, từ vũ khí trang bị cho đến lương thực tiếp tế. Hỏi ta: ‘Ngươi xem, đây chẳng phải nói rõ ràng sao: Hậu cần bộ đầu tháng chín đã cung cấp cho Trung ương quân năm vạn bó tên. Sao bây giờ các ngươi lại nói không còn nữa?’ Ta nói, tất cả đã dùng để bắn phản quân rồi. Vậy mà hắn ta lại mặt lạnh tanh nói: “Ở đâu? Chỗ nào? Bắn những tên phản quân nào? Chúng nó tên gì? Bị bắn trúng chỗ nào? Có giấy chứng nhận của thầy thuốc không? Chúng nó có xuất biên lai cho ngươi không? Không có ư? Không có những chứng cứ cần thiết này, rốt cuộc ngươi có phải đã tham ô nuốt riêng lô trang bị này không?””
Tư Đặc Lâm giận dữ nói: “Làm sao ta có thể đi tìm những tên phản quân đã chết, đã bị thương để lấy biên lai chứ? Ta tham ô năm vạn bó tên thì để làm gì, mang về nhà cũng không đốt làm củi được nữa là!”
Đế Lâm vẫn cười: “Cứ nhẫn nại đi. Chẳng phải đã nghe nói sao? ‘Khi thiên tài xuất hiện trên thế giới này, có một đặc điểm giúp chúng ta nhận ra hắn: tất cả những kẻ ngu ngốc đều liên kết lại để tấn công hắn.’”
“Nhưng bọn họ cũng không phải cố ý gây khó dễ cho ngươi, bọn họ đều là Nguyên lão thuộc phe chủ hòa, còn ngươi lại là anh hùng trong lòng phe chủ chiến. Bọn họ chẳng qua chỉ muốn thông qua việc đả kích ngươi để đả kích thế lực phe chủ chiến thôi. Nếu ngươi nổi trận lôi đình, vậy thì đúng là trúng bẫy của bọn họ rồi.”
Tư Đặc Lâm bình tĩnh lại: “Ta hiểu. Hiện giờ rốt cuộc Nguyên lão hội có thái độ thế nào? Chiến hay hòa, dù là cách nào đi nữa, cũng phải nhanh chóng đưa ra quyết định chứ! Hiện tại mấy chục vạn quân đội đang chờ ở Viễn Đông kia, mỗi ngày quân phí đã là mười mấy ức rồi!”
Đế Lâm lắc đầu: “Ngươi biết đấy, thế lực Nguyên lão hội từ trước đến nay vẫn chia thành hai phe: Viễn Đông Đích hệ và gia tộc Nội địa. Vốn dĩ thế lực của quý tộc Viễn Đông trong Nguyên lão hội luôn chiếm ưu thế, nhưng vì trong cuộc phản loạn rất nhiều quý tộc Viễn Đông đã bỏ mạng, lãnh địa rộng lớn và tài phú của quý tộc Viễn Đông cũng hóa thành tro bụi, phe Viễn Đông bị tổn thất nặng nề. Quý tộc nội địa thừa cơ cướp đoạt những suất ghế đó, ra sức tranh giành quyền kiểm soát Nguyên lão hội, còn phe Viễn Đông thì ra sức phản kích, hiện tại hai bên đang giằng co bất phân thắng bại! Cuộc tranh chấp “chiến” hay “hòa” lần này chính là một chiến trường mấu chốt để hai phe bọn họ tranh đoạt!” Đế Lâm không nói ra: Thực ra, đây cũng là một chiến trường mấu chốt trong cuộc đấu tranh giữa hắn và La Minh Hải.
Tư Đặc Lâm có chút hiểu ra, lại hỏi: “Vậy tại sao bọn họ không tiến hành bỏ phiếu quyết định đi? Thắng thua nhiều nhất cũng chỉ mất một buổi chiều là có kết quả rồi!”
Đế Lâm mỉm cười: “Đấu tranh chính trị kỳ thực cũng tương tự như chiến trường. Đều phải chú trọng chiến thuật mưu lược. Bỏ phiếu quyết định, thì chẳng khác nào một trận chiến quyết định sinh tử! — Cũng như Tư Đặc Lâm ngươi đó, trong tình thế không rõ ràng, thực lực giằng co như vậy, ngươi có đem toàn bộ binh lực ra đánh một trận sinh tử quyết chiến không?”
Tư Đặc Lâm lắc đầu: “Không. Ta sẽ kiên nhẫn chờ, chờ cho địch lộ sơ hở, chờ cho quân tiếp viện của ta kịp đến. Đồng thời ta sẽ phái quân quấy nhiễu, dụ địch phân tán binh lực, sau đó tấn công sườn và hậu phương đối phương, cho đến khi ta thiết lập được ưu thế — lúc đó ta mới chấp nhận tung chủ lực quân quyết chiến, một trận đánh tan chúng.”
Đế Lâm tán thưởng nói: “Đạo lý là như nhau. Trong Nguyên lão hội, hiện tại hai bên cũng đều tránh giao tranh trực diện, cũng đang chờ viện quân — ví dụ như lôi kéo Nguyên lão phe trung lập, chia rẽ mua chuộc người của đối phương, cũng đang tìm kiếm sơ hở ở sườn đối phương để tấn công — ví dụ như đả kích ngươi Tư Đặc Lâm chính là đả kích vào sườn thế lực phe chủ chiến vậy, cho đến khi một bên tin chắc mình đã chiếm được số phiếu ưu thế, lúc đó hắn mới yêu cầu bỏ phiếu ngay lập tức.”
Tư Đặc Lâm hiểu ra, cảm thán: “Thương vong mấy chục vạn đại quân, hao tốn mấy trăm ức quân phí, không ngờ lại vì nguyên nhân này!” Hắn có một câu không nói ra: Chẳng trách chúng ta dù sở hữu quân đội mạnh nhất đại lục, các đời Tổng trưởng lại đều dũng mãnh như sư tử, danh tướng xuất hiện lớp lớp, nhưng lại hướng Tây không thể khắc chế Lưu Phong, hướng Đông khó lòng chống đỡ Ma tộc. Cương thổ gia tộc từ sau đời Tổng trưởng thứ ba gần như không hề tăng thêm.
Hắn nhìn về phía Đế Lâm: “Đại ca, ta có một vấn đề muốn hỏi huynh, nhưng không biết…” Hắn ngừng lại không nói nữa.
Đế Lâm dừng bước quay đầu lại nhìn, ánh mắt hai người giao nhau. Ánh mắt Đế Lâm trong trẻo và sáng rõ: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại ra sức chủ chiến, trong đó có phải cũng giống như những vị Nguyên lão kia, mang theo động cơ tư lợi dơ bẩn không? Phải không?”
Tư Đặc Lâm thành thật thừa nhận: “Phải.” Rồi phản đối: “Nhưng cái từ ‘dơ bẩn’ gì đó ta tuyệt nhiên không hề nghĩ đến đâu nhé, là huynh tự nói đấy chứ!”
Đế Lâm bật cười: “Huynh đệ nhà mình mà còn không thẳng thắn như vậy, ngươi thật không đáng yêu.”
Giọng điệu hắn chuyển sang nghiêm túc: “Một trong những lý do ta phản đối nghị hòa là vì ta nhận thấy phản quân chẳng hề có chút thành ý nào.
Bọn chúng miệng nói muốn hòa bình, muốn bỏ qua mọi chuyện cũ, nhưng đối với một số vấn đề mấu chốt lại nói năng lấp lửng. Ví dụ, ta yêu cầu bọn chúng giao ra tên đại phản tặc Lôi Hồng, nhưng bọn chúng lại nói, Lôi Hồng đã mất tích không rõ tung tích; ta yêu cầu bọn chúng ngừng quấy nhiễu tuyến đường tiếp tế của quân ta, nhưng bọn chúng lại nói đó không phải chuyện của chúng, mà là do đạo tặc làm, và chủng tộc liên hợp quân của bọn chúng không có quyền ra lệnh cho đạo tặc — điều này rõ ràng là nói dối, đại đa số đạo tặc đều là bại binh của liên hợp quân bị đánh tan tác; ta yêu cầu gia tộc vương quân đã ngừng lại, vậy chủng tộc liên hợp quân có nên biểu lộ thành ý dừng lại trên chiến tuyến cũ không? Bọn chúng lại lấy cớ nói mùa thu đã đến, binh lính của chủng tộc liên hợp quân phải về nhà thu hoạch mùa màng, rồi giải tán binh lính, phái đến từng thôn làng khắp Viễn Đông — trong khi chúng ta vẫn đang ngây ngô chờ đợi ở đó, thì bọn chúng đã bắt đầu chiêu mộ, động viên tân binh để tái chiến vào năm tới rồi; còn nữa, bọn chúng miệng nói muốn thiết lập “Viễn Đông Lạc Viên” hòa bình cho tất cả mọi người, nhưng cái “Lạc Viên” này rốt cuộc là trông như thế nào? Ai nắm quyền? Còn công nhận chủ quyền của Tử Xuyên gia tộc không? Còn tính là lãnh thổ của gia tộc không? Những vấn đề này bọn chúng đều không hé răng nửa lời, không thấy chút thành ý nào.”
“Tóm lại, mục đích yêu cầu ngừng chiến của phản quân đã rất rõ ràng: Nhìn thấy mùa đông sắp đến, đất đai Viễn Đông sẽ bị đóng băng, không thể đào hào — mà không có hào, khi ra đến vùng đồng bằng rộng lớn, phản quân sẽ trở thành phế vật, dù binh lực có đông đến mấy cũng không thể là đối thủ của kỵ binh chúng ta. Bọn chúng đang kéo dài thời gian, chờ đến mùa xuân năm sau mưa dầm đất lầy lội, lúc đó trọng giáp kỵ binh của chúng ta khó lòng cơ động, sẽ như thịt heo chết mắc kẹt trong đống bùn lầy chờ bọn chúng chém giết.”
“Đối với một dân tộc toàn dân đều là binh, hiếu chiến như vậy, chúng ta giết chết mấy chục vạn người đối với bọn chúng căn bản không hề hấn gì, chỉ cần bọn chúng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung thêm mấy trăm vạn quân. Mà sau khi nghị hòa, gia tộc sẽ càng thêm suy yếu, khi bọn chúng lại dẫn dắt quân đoàn mạnh hơn đến tái chiến với chúng ta, một lần nữa vây khốn pháo đài Oa Luân, binh lính áp sát thành — lúc đó, chúng ta sẽ lấy gì để đối kháng với bọn chúng?”
Tư Đặc Lâm nghe mà kinh hồn táng đởm, hỏi: “Vừa rồi là nguyên nhân thứ nhất. Vậy nguyên nhân thứ hai là gì?”
Đế Lâm ngạo nghễ nói: “Phản nghịch là tội ác lớn nhất, tuyệt đối không thể tha thứ! Có thể quý tộc Viễn Đông bạo ngược, có thể quan viên Viễn Đông tham lam, nhưng chúng ta nhất định phải cho tất cả dân chúng biết: Dù vì bất kỳ lý do hay nguyên nhân nào, phản lại gia tộc chỉ có một con đường chết! Nếu hôm nay chúng ta có thể khoan dung cho phản nghịch Viễn Đông, thì ngày mai chúng ta sẽ phải đối mặt với cuộc phản loạn Viễn Đông thứ hai, thứ ba, thứ một trăm, toàn bộ Tử Xuyên gia tộc sẽ tan rã như Quang Minh Đế Quốc năm xưa!”
Tư Đặc Lâm lắc đầu: “Giết sạch mấy ngàn vạn dân chúng Viễn Đông là điều không thể.”
“Đúng là không thể. Cuối cùng chúng ta vẫn phải khoan dung, nhưng điều đó phải là sau khi chiến thắng. Chỉ có bên chiến thắng mới có thể ban ân. Khoan dung cho bọn chúng sau khi chiến thắng, có thể thể hiện nhân đức và khoan dung của gia tộc, không làm tổn hại uy tín gia tộc; nhưng nếu như bây giờ thấy không đánh được mà vội vàng hòa đàm, rồi lại nói đó là ‘ban ân’, thì sẽ khiến thiên hạ thấy được sự yếu đuối của Tử Xuyên gia tộc. Như vậy chỉ chiêu mời thêm tai họa lớn hơn mà thôi!”
“Tư Đặc Lâm, ngươi rất có uy vọng. Các Nguyên lão đều rất kính trọng ngươi, lời ngươi nói ra rất có trọng lượng. Đến lúc đó ngươi nhất định phải đứng về phía ta — đây là vì tiền đồ trăm năm của gia tộc mà nghĩ! Chính sách thỏa tĩnh như của La Minh Hải là không thể thi hành được.”
Tư Đặc Lâm vốn đã quyết tâm giữ thái độ trung lập, nhưng giờ nghe Đế Lâm nói năng thành khẩn, trong lòng hắn không khỏi dao động, lại nhớ đến lời của Ca Đan: “Tuyệt đối đừng đưa ra câu trả lời rõ ràng cho bất kỳ ai.”
Hắn do dự mãi, cuối cùng nói: “Được thôi, nếu ta nhất định phải lựa chọn, ta nhất định sẽ đứng về phía huynh.”
Lời hứa này vẫn còn chút mơ hồ không rõ ràng, nhưng đã khiến Đế Lâm rất hài lòng. Hắn hiểu tính cách của Tư Đặc Lâm, một lời hứa ngàn vàng quyết không hối hận, hứa đến mức này đã là cực hạn lớn nhất của hắn rồi. Điều này đã rất có lợi cho Đế Lâm.
Họ vừa nói chuyện vừa đi đến ngã rẽ.
Đế Lâm trong lòng nhẹ nhõm vui vẻ, dừng bước lại: “Thế nào rồi? Cùng đi thăm tẩu tẩu Tú Giai đi chứ? Nàng ấy vẫn luôn nhắc đến ngươi và A Tú, không biết ở Viễn Đông thế nào rồi, đi nếm thử tài nghệ của nàng ấy chứ?”
Nếu là ngày thường Tư Đặc Lâm sẽ cầu còn không được với lời mời này, nhưng hôm nay hắn chỉ đành uyển chuyển từ chối: “Ha ha, để hôm khác đi. Hôm nay ta có hẹn rồi.”
Việc lời mời bị từ chối khéo, Đế Lâm cũng thấy bất ngờ, hắn tỉ mỉ nhìn Tư Đặc Lâm, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, trăng lặn đầu cành liễu, người hẹn sau hoàng hôn. Ta đã bảo rồi, hôm nay thấy ngươi mặt mày tươi cười rạng rỡ, hóa ra là: Xuân — ý — dạt — dào a nha! Đại ca ta thật đúng là không biết điều rồi! Người ta đó là: Tiểu — biệt — thắng — tân — hôn a nha, thảo nào người ta lại: Kiến — sắc — vong — nghĩa a nha!”
Sau mỗi câu, Đế Lâm đều dùng giọng ngâm nga kéo dài ra, cuối cùng còn thêm chữ “a nha” chẳng ra đâu vào đâu. Tư Đặc Lâm đỏ mặt, vẫn còn cố cãi: “Đâu có chuyện đó, đại ca đừng nói bậy nữa.”
“Được được được, ta không nói chuyện này nữa.” Đế Lâm ghé sát lại, nghiêm túc nói: “Có cần đại ca ta cho ngươi một lời khuyên không?”
“A? Gì cơ?”
“‘Làm việc nặng’ ngàn vạn lần đừng quá sức đó, nếu không sau này về Viễn Đông đến cả ngựa cũng không trèo lên nổi thì phải làm sao đây?” Đế Lâm nhíu mày chặt, vẻ mặt đầy lo lắng.
Mãi một lúc Tư Đặc Lâm mới hiểu ra, hắn giơ nắm đấm định đuổi đánh, nhưng Đế Lâm đã sớm chuồn mất dạng, để lại một câu vọng từ xa: “Tìm một dịp nào đó mang Lý Thanh đến cùng ăn bữa cơm với tẩu tẩu ngươi đi, mọi người sắp là người một nhà cả rồi còn ngại gì mà xấu hổ!”
Cười nhìn bóng Đế Lâm khuất xa, trong mắt Tư Đặc Lâm lại hiện lên một vệt sầu muộn nhàn nhạt. Lý Thanh, đúng vậy, suýt nữa thì quên mất, mình còn có một vị vị hôn thê vô cùng hiền huệ, phải làm sao đây!?
Khi Tư Đặc Lâm nhanh chóng đến đình trong công viên đã hẹn và thấy bóng dáng yểu điệu của Ca Đan đứng đó, mọi sự không vui và sầu muộn lập tức bị quẳng ra chín tầng mây. Để che mắt người khác, Ca Đan quàng khăn, đeo kính râm. Giờ đã là đầu đông, trang phục này cũng không mấy gây chú ý. Tư Đặc Lâm tiếp cận từ phía sau nàng, đột nhiên xông lên vòng tay ôm lấy vai nàng.
Ca Đan “a” một tiếng kinh hãi, quay đầu thấy là Tư Đặc Lâm, tay đặt lên ngực biểu cảm “ngươi làm ta sợ chết khiếp”, rồi cười ngọt ngào một cái. Tư Đặc Lâm nhìn mà lòng xao xuyến, chuẩn bị hôn xuống đôi môi kiều diễm của Ca Đan…
“Cảnh báo: Nội dung dưới đây có chứa thành phần không lành mạnh, người dưới mười tám tuổi vui lòng xem cùng phụ huynh.” Từ phía sau Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Ninh cất tiếng thanh thoát, nàng đang ngồi trên lan can dài của đình, xem với vẻ đầy hứng thú: “Nhưng ta đã đủ mười tám tuổi rồi, hai vị cứ tiếp tục đi, cứ coi như ta không có ở đây.” Trước đó Tư Đặc Lâm quá chuyên chú vào Ca Đan mà không hề phát hiện ra sự hiện diện của nàng.
Tư Đặc Lâm vô cùng thất vọng, buông Ca Đan ra, ném ánh mắt oán trách qua: Ngươi sao lại mang cái tên phá hoại này đến?
Ca Đan mặt đỏ bừng, khẽ nói: “Ta không biết đường.”
Tư Đặc Lâm bất lực thở dài. Tối qua hắn hẹn Ca Đan gặp mặt bên ngoài chính là để tránh cái tên Tử Xuyên Ninh này — tính cách nghịch ngợm của nàng là truyền từ Tử Xuyên Tú mà ra — vậy mà kết quả vẫn không tránh được.
“Xin lỗi, ta đến trễ. Đợi lâu lắm rồi phải không?” Tư Đặc Lâm nắm tay Ca Đan, nói đầy tình ý.
Ca Đan khẽ lắc đầu: “Chỉ một lát thôi.”
“Nói dối!” Tử Xuyên Ninh tức giận nói: “Hắn đến trễ một tiếng hai mươi phút! Ta đã tính rồi, trung bình cứ mười phút lại có một con muỗi đốt một cái bọc trên cánh tay ta, bây giờ Tư Đặc Lâm nhìn xem, một cái, hai cái… tổng cộng chín cái!”
Tư Đặc Lâm không thèm nhìn mấy cái bọc của Tử Xuyên Ninh, quay sang hỏi Ca Đan: “Nàng đói không?”
Ca Đan vẫn lắc đầu: “Không đói.”
“Ta đói!” Tử Xuyên Ninh vội vàng nói, nhưng không ai để ý đến nàng. Tư Đặc Lâm: “Nàng khát không?”
Ca Đan theo thói quen lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Hơi hơi khát.”
Tử Xuyên Ninh không chịu thua kém nói: “Ta cũng khát.”
Tư Đặc Lâm dẫn Ca Đan vào một tiệm nước bên đường, Tử Xuyên Ninh mặt dày mày dạn theo vào.
Tư Đặc Lâm hỏi Ca Đan: “Nàng thích đồ uống gì? Cà phê? Trà? Nước ép?”
Tử Xuyên Ninh nhanh nhảu nói: “Ta thích uống cà phê, thêm đường thêm sữa!”
Ca Đan suy nghĩ một chút: “Nước ép là được rồi.”
Tư Đặc Lâm gọi phục vụ: “Một ly nước ép, một ly trà.”
Tử Xuyên Ninh cười rạng rỡ nói: “Tư Đặc Lâm thật chu đáo, biết con gái không nên nạp quá nhiều calo. Trà cũng rất tốt mà, thanh đạm.” — Tư Đặc Lâm nhận ra nàng quả thực không hổ là ** của Tử Xuyên Tú a, ít nhất độ dày mặt mũi tuyệt đối không thua kém Tử Xuyên Tú.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thèm để ý đến nàng, đợi đồ uống mang lên, hắn ung dung cầm ly trà lên uống, cố ý không nhìn sắc mặt Tử Xuyên Ninh.
Ca Đan nhìn không nổi nữa, lén cười đẩy ly nước ép về phía Tử Xuyên Ninh. Nàng vừa định uống, Tư Đặc Lâm đã nhanh tay đặt ly lại trước mặt Ca Đan.
Tử Xuyên Ninh uất ức kêu lên: “Tư Đặc Lâm đại ca ca! Huynh quá đáng lắm đó! Đối xử với tiểu thư như vậy thật là bất lịch sự nha!” Giọng nói ngọt đến mức khiến người ta muốn tự sát.
Tư Đặc Lâm cười giả lả như một Nguyên lão đang tranh cử: “Thế này nhé, Tử Xuyên Ninh tiểu **. Ngươi khát rồi phải không? Nào, Tư Đặc Lâm ca ca cho ngươi tiền, ngươi qua bên kia mua kem mà ăn nhé, ngoan!”
Tư Đặc Lâm đếm ra một tờ tiền một ngàn: “Mau đi đi, không cần thối lại đâu!”
Tử Xuyên Ninh: “Nhưng mà kem người ta muốn ăn đắt lắm nha!”
Tư Đặc Lâm thêm một ngàn nữa: “Được, Tư Đặc Lâm ca ca cho ngươi tiền. Mau đi đi!”
Tử Xuyên Ninh: “Nghe nói loại kem đó có công thức rất thần bí nha!”
Tư Đặc Lâm lại thêm một ngàn.
Tử Xuyên Ninh: “Nghe nói nguyên liệu của loại kem đó nhập khẩu từ nước ngoài, đắt lắm đó!”
Tư Đặc Lâm lại móc tiền.
“Nhưng người ta ăn xong còn phải mua khăn lau tay nữa chứ!”
Tư Đặc Lâm lại sờ túi.
“Rồi người ta một mình về nhà thế nào đây? Còn phải đi xe công cộng nữa chứ!”
Tư Đặc Lâm định móc, nhưng phát hiện ví tiền đã trống rỗng. Hắn thở dài nói: “A Ninh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây? Đòi tiền cũng phải có giới hạn chứ!”
Tử Xuyên Ninh cười vừa ngọt vừa đáng yêu: “Nói quá đáng lắm đó! Người ta là sợ các ngươi thanh niên, huyết khí phương cương dễ xúc động phạm sai lầm — quả xanh không hái được đâu nha, hậu quả rất nghiêm trọng đó!”
Tư Đặc Lâm thì thầm lầm bầm: “Ta đã hái rồi ngươi còn muốn thế nào nữa?!”
Ca Đan mặt đỏ bừng, dưới bàn lén đá hắn một cái thật mạnh.
Tử Xuyên Ninh thất thanh: “Cái gì!?”
Tư Đặc Lâm lập tức tỉnh táo: “Ta là nói, không hái được thì không hái. Làm phiền ngươi lo lắng rồi!” “Ừm, các ngươi biết là tốt rồi! Tóm lại, ta là vì tốt cho các ngươi thôi mà! Cảm ơn thì khỏi đi, mời ta ăn gì đó đi.”
Tư Đặc Lâm thấy không còn cách nào thoát khỏi sự đeo bám của nàng, chỉ đành dùng chiêu cuối: “A Ninh à, có người ở Viễn Đông nhờ ta nhắn cho ngươi một lời, a, ngươi đừng kích động, nội dung lời nhắn là gì ấy nhỉ, hình như rất quan trọng? Chết tiệt, dạo này ta tâm trạng không tốt, không nhớ ra được, ngươi xem thế này thì làm sao đây?”
Còn làm thế nào để Tư Đặc Lâm đại gia tâm trạng vui vẻ đây?
Thì cũng rất đơn giản thôi…
Ca Đan cười cúi gập người: “Tư quân ngươi thật xấu xa, dám nghĩ ra ý đó! Ninh tiểu thư vốn dĩ còn rất oai phong, vừa nghe ngươi nhắc đến Tú Xuyên các hạ, lập tức đã xìu xuống! — Nhưng mà Tú Xuyên các hạ thật sự có lời muốn nhắn cho Ninh tiểu thư sao?”
Tư Đặc Lâm nhớ lại lúc gặp Tử Xuyên Tú ở Viễn Đông, mình quả thật có hỏi hắn: “Có lời gì muốn ta mang về cho Ninh tiểu thư không?” Tử Xuyên Tú im lặng rất lâu, cuối cùng trả lời: “Nếu nàng ta hỏi, ngươi cứ nói là chưa từng gặp ta.”
Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy? Tư Đặc Lâm lắc đầu: “Không có, thực ra ta căn bản chưa từng gặp A Tú. Nhưng nàng ngàn vạn lần đừng nói với A Ninh, nếu không chiêu này sẽ không linh nghiệm nữa. — Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Ca Đan liếc hắn một cái, thần sắc phức tạp. Tư Đặc Lâm kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
“Tư quân, vừa rồi ngươi nói dối rồi! Nếu ngươi ở Viễn Đông chưa từng gặp Tú Xuyên các hạ, vậy thì ngươi sẽ không nhận ra sự bất thường giữa bọn họ, và ngươi cũng sẽ không hỏi câu đó. Sự thật có phải là ngươi đã gặp Tú Xuyên các hạ, và hắn yêu cầu ngươi về nói là chưa từng gặp hắn không?”
Tư Đặc Lâm giật mình kinh hãi. Không ngờ Ca Đan chỉ từ một lỗ hổng trong lời nói của hắn, lại có thể nhìn ra hắn nói dối, hơn nữa còn suy đoán ra chân tướng sự việc như thể tận mắt chứng kiến. Trong số những người hắn từng gặp trong đời, nếu xét về sự nhanh nhạy trong phản ứng, sự tinh tường trong tư duy, thì Đế Lâm đứng đầu. Nhưng giờ nhìn lại, e rằng ngay cả Đế Lâm cũng không bằng được thiếu nữ Ma tộc là Ca Đan này rồi!
Trong lòng hắn chợt nảy lên một ý nghĩ: May mà nàng bị bắt về phe chúng ta. Nếu nàng ở bên Ma tộc mà được trọng dụng, thì chắc chắn cũng sẽ là một nữ danh tướng xuất chúng như Lưu Phong Sương! Tương lai quân Viễn Đông của chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn rồi! Tuyệt đối không thể trả nàng về cho Ma tộc!
Ngay sau đó lại thấy mình suy nghĩ quá mức buồn cười: Ca Đan là tình nhân của mình, sao có thể đối đầu với mình chứ?
Ca Đan thấy sắc mặt Tư Đặc Lâm biến đổi thất thường, vội vàng nói: “Xin lỗi Tư quân, thiếp không nên nói bậy. Chàng giận sao?”
Tư Đặc Lâm hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, cười nói: “Không có, ta quả thật không nói thật, là lỗi của ta.” Hắn kể lại sự việc cho Ca Đan nghe, cuối cùng vẫn dặn dò nàng: “Ngàn vạn lần đừng nói với A Ninh!”
“Thôi được rồi, chúng ta đừng mãi nói chuyện của bọn họ nữa. Bàn về chuyện của chúng ta đi. Ca Đan, nàng đến bên ta lâu như vậy rồi, có nhớ nhà không?”
Ca Đan gật đầu: “Nhớ, thiếp rất nhớ nhà, rất nhớ phụ thân và các ca ca của thiếp. Nhớ đến rất khó chịu.”
Tư Đặc Lâm một trận xót xa, an ủi nàng: “Không sao đâu, đợi chúng ta bình định Viễn Đông xong, là có thể đưa nàng về thăm bọn họ.”
“Nhưng nếu như vậy, thiếp sẽ không thể gặp lại chàng nữa — vậy thì thiếp sẽ càng khó chịu hơn.”
Tư Đặc Lâm im lặng, chợt hạ quyết tâm lớn nói: “Sao có thể chứ? Chúng ta chẳng phải đã thề rồi sao? Trời đất này, vĩnh viễn không chia lìa. Ta sẽ cùng nàng trở về.”
Ca Đan mở to mắt: “Không thể đâu, phụ thân và các ca ca của thiếp sẽ giết chàng mất! Bọn họ thường nói Thần tộc và nhân loại không đội trời chung!”
Tư Đặc Lâm giật mình, Ca Đan ngược lại an ủi hắn: “Huống hồ, thiếp bị bắt lâu như vậy rồi, người nhà chắc cũng cho rằng thiếp đã chết rồi phải không? Cứ để họ nghĩ như vậy đi, nhiều nhất là đau buồn một thời gian rồi sẽ ổn thôi. Thiếp cũng đã quen với cuộc sống ở đây rồi, thoải mái hơn ở nhà một chút.”
Tư Đặc Lâm một trận cảm động, cô gái trước mắt vì mình mà từ bỏ người thân, từ bỏ thân phận công chúa gấm vóc lụa là, đây là tình cảm chân thành hiếm có đến nhường nào. Hắn dịu dàng nói với Ca Đan: “Nàng cứ yên tâm đi, ta sẽ tốt với nàng cả đời. Ta thề, một đời một kiếp, ta đều sẽ tốt với thê tử của ta là công chúa Ca Đan! Nếu bội thề, hãy khiến ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết!”
Ca Đan một tay che miệng hắn không cho hắn nói nữa, trong mắt tràn đầy hỷ duyệt, nhưng trên mặt lại có nét u sầu.
Tư Đặc Lâm lập tức hỏi: “Sao vậy? Nàng không vui sao?”
“Không phải. Thiếp nghĩ, thân phận của thiếp là người Thần tộc. Mà Tư quân chàng lại là quân quan cấp cao của Tử Xuyên tộc, nếu cưới thiếp làm vợ, e rằng sẽ gây trở ngại cho tiền đồ của chàng…”
Tư Đặc Lâm mỉm cười: “Ta nghĩ vấn đề sẽ không quá lớn. Tổng trưởng điện hạ đối với ta rất tốt, nếu ta đi thỉnh cầu người, chắc hẳn người sẽ đồng ý.”
“Nếu vạn nhất người không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì ta sẽ từ chức.” Giọng điệu Tư Đặc Lâm dứt khoát không chút mơ hồ.
“Nhiều năm qua đi, ta cũng có chút tích cóp, chúng ta có thể mở một tiệm bánh mì. Ta thì sẽ ở trong làm bánh — nàng không biết đâu, ta làm bánh cũng rất giỏi đó; còn nàng thì ở ngoài đón khách, nàng xinh đẹp thế này nhất định sẽ thu hút rất nhiều khách hàng.” Tư Đặc Lâm nhìn Ca Đan, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Chỉ là sẽ oan ức cho nàng quá.”
Ca Đan khẽ đặt một nụ hôn lên má Tư Đặc Lâm, đỏ mặt khẽ nói: “Sao có thể chứ? Thiếp đâu có đẹp chút nào, lại còn vụng về, chắc chắn sẽ dọa khách bỏ chạy hết thôi.”
Tư Đặc Lâm tiếp tục nói: “Điều ta lo lắng nhất chính là tiểu sắc lang A Tú đó, nhất định sẽ ngày nào cũng đến đòi ăn chùa, chúng ta nhất định phải đuổi hắn đi, thật kiên quyết!” Tư Đặc Lâm làm ra động tác như muốn đá một cước, chọc Ca Đan cười không ngớt.
“Rồi sau đó, đợi khi việc làm ăn của chúng ta phát đạt, chúng ta có thể thuê hai công nhân về, nàng có thể chuyên tâm làm bà chủ, rồi sau nữa, chúng ta sẽ mở một chi nhánh, hai chi nhánh, ba chi nhánh… rất rất nhiều chi nhánh — nhiều như số con cái chúng ta sinh ra vậy. Lúc đó hai chúng ta không cần làm gì nữa, cả ngày chỉ đi du lịch, mua sắm, rồi sau đó đều già cả, đợi các con trưởng thành, lúc đó chúng ta sẽ nói với chúng: ‘Đại Mao, Nhị Mao à, các con có biết phụ thân và mẫu thân năm xưa đều là những người rất lợi hại không! Phụ thân các con là thống lĩnh gia tộc, mẫu thân các con lại là một công chúa đó!’ Nàng nói xem chúng nó có tin không?”
Ca Đan trong lòng ngọt ngào, cười nói: “Lúc đó chúng nó chắc chắn sẽ nói: ‘Hai lão già bất tử kia đang nói nhảm gì vậy!’”
“Cuộc sống như vậy, không cần đánh nhau, không cần đấu đá, không cần lo sợ, nàng có thích không?”
Ca Đan giả vờ rất nghiêm túc: “Ngươi để ta suy nghĩ xem — ừm, sau này trong tiệm thuê mấy cô tiếp viên trẻ đẹp, ngươi có trêu ghẹo các nàng không, ông chủ tiệm bánh mì Tư Đặc Lâm?”
Tư Đặc Lâm cũng rất nghiêm túc chống cằm suy nghĩ: “Nàng cũng để ta suy nghĩ xem — đẹp đến mức nào đây? Bà chủ tiệm bánh mì Ca Đan?”
“Ngươi xấu chết đi được, xem ta thu dọn ngươi đây!”
“Ha ha ha ha…”
Trong bụi hoa, đôi tình nhân đắm chìm trong sự ngọt ngào, nhưng lại không hề hay biết, từ xa có mấy đôi mắt âm trầm đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ…
La Minh Hải đọc báo cáo của mật thám dưới quyền, đập bàn đứng dậy, phân phó: “Không tiếc bất cứ giá nào, dù bằng thủ đoạn nào, nhất định phải làm rõ thân phận của cô gái đó cho ta!”
Ngày hôm sau, một bản báo cáo điều tra về thân phận, lai lịch của Ca Đan và quá trình quen biết Tư Đặc Lâm đã được đặt trên bàn làm việc của La Minh Hải. La Minh Hải lạnh lùng hỏi: “Tình báo có chính xác không?”
“Bẩm đại nhân, chúng thuộc hạ đã dùng hai mươi vạn mua chuộc người hầu của Tử Xuyên Ninh mà có được tình báo này. Hắn không dám nói dối đâu ạ.”
Trên khuôn mặt âm trầm của La Minh Hải lộ ra nụ cười: “Hai mươi vạn này đáng giá — ta lập tức phải đi gặp Tổng trưởng.”
Sau khi hoàn tất việc bẩm báo thường lệ, La Minh Hải giả vờ lơ đễnh nhắc đến với Tử Xuyên Tham Tinh: “Điện hạ, tối
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Ngày ấy