Logo
Trang chủ
Chương 13: Bách vạn niên hồn hoàn (tứ)

Chương 13: Bách vạn niên hồn hoàn (tứ)

Đọc to

Bối Bối rõ ràng cũng ý thức được điều gì đó, gật đầu nói: “Thật không ngờ tới. Tiếc là chúng ta đến chậm một bước, nếu không thì đã có thể giúp Hoắc tiểu đệ tìm được Hồn Thú tốt hơn để dung hợp rồi.”

Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã tỉnh táo lại sau cơn vui mừng khôn xiết. Dù tuổi còn nhỏ nhưng những trải nghiệm từ bé đã khiến hắn có phần cảnh giác, hắn lập tức đoán ra Bối Bối và Đường Nhã chắc hẳn đã cho rằng Hồn Hoàn đầu tiên hắn vừa hấp thu là của con Phí Phí kia. Tuy hắn không hiểu tại sao Bách Vạn Niên Hồn Hoàn lại có màu trắng, nhưng đây không thể nghi ngờ là cách che giấu tốt nhất hiện tại, tự nhiên sẽ không đi giải thích làm gì.

“Bối đại ca, Tiểu Nhã tỷ tỷ, hai người đến tìm ta à? Có chuyện gì không?” Hoắc Vũ Hạo thăm dò hỏi.

Đường Nhã giận dỗi nói: “Ban đầu bọn ta chỉ đoán ngươi một mình đến đây là định vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Không ngờ là thật, lá gan của ngươi cũng lớn quá rồi. Ngươi không biết Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được mệnh danh là cấm địa của nhân loại sao? Ngay cả những Hồn Sư tu vi cực cao cũng không dám vào sâu bên trong. Lũ nhóc trạc tuổi ngươi lại càng phải có sư trưởng đi cùng mới được hoạt động ở khu vực lân cận. Bọn ta đuổi theo là để bảo vệ ngươi, ta và Bối Bối cũng là Hồn Sư đó. Có điều vận may của ngươi đúng là không tệ, tuy Hồn Hoàn đầu tiên không quá mạnh nhưng cũng may là không bị thương.”

Nghe nàng nói vậy, một luồng hơi ấm nồng đậm dâng lên trong trái tim non nớt của Hoắc Vũ Hạo. Hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã nếm trải quá nhiều thói đời nóng lạnh. Hắn có thể nhìn ra sự chân thành trong mắt Đường Nhã khi nói chuyện tuyệt đối không phải là giả vờ.

“Tiểu Nhã tỷ tỷ, ta…” Hoắc Vũ Hạo vì xúc động nên suýt nữa thì đã nói ra chuyện về Thiên Mộng Băng Tằm. Nhưng đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên một tiếng ho khan, một luồng khí tức mát lạnh ập tới khiến hắn lập tức nuốt nửa câu sau vào bụng.

Đường Nhã phì cười, nói: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa, được rồi, không nói ngươi nữa. Tiểu Vũ Hạo, bây giờ ngươi cũng đã có Hồn Hoàn rồi, vậy tiếp theo ngươi có dự định gì không?”

Câu hỏi của nàng khiến Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, phải rồi! Mình có dự định gì chứ? Trước khi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, mục tiêu của hắn luôn là trở thành một Hồn Sư, có được Hồn Hoàn đầu tiên của riêng mình. Hồn Sư và Hồn Sĩ cách nhau một trời một vực! Trở thành Hồn Sư cũng đồng nghĩa với việc bước vào một cánh cửa khác, từ đây biển rộng trời cao. Thế nhưng, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến sau này phải làm gì, dù sao hắn cũng mới mười một tuổi, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn rời nhà.

Thấy vẻ mờ mịt trong mắt hắn, Đường Nhã thầm vui mừng, liền nháy mắt với Bối Bối bên cạnh.

Bối Bối gật đầu với nàng rồi nói: “Hoắc tiểu đệ, trong nhà ngươi còn những ai?”

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo thoáng ngưng lại, sau đó, hắn kiên quyết lắc đầu: “Không còn ai cả, chỉ còn lại một mình ta thôi.”

Đường Nhã mừng rỡ, buột miệng nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”

Hoắc Vũ Hạo lập tức ngạc nhiên, còn Bối Bối thì tỏ vẻ cạn lời, đưa tay gõ nhẹ lên đầu Đường Nhã: “Ngươi nói cái gì vậy.”

Đường Nhã cũng nhận ra mình lỡ lời, lườm Bối Bối một cái rồi nói: “Người ta không cố ý mà. Tiểu Vũ Hạo, nếu ngươi cũng không có dự định gì, hay là gia nhập tông môn của bọn ta đi.”

“Tông môn?” Trước đây khi còn ở Công tước phủ, Hoắc Vũ Hạo cũng từng nghe nói về tông môn. Trên Đấu La Đại Lục, thế lực của các tông môn vô cùng lớn, đặc biệt là những tông môn Hồn Sư có lịch sử lâu đời. Theo một nghĩa nào đó, bản thân Công tước phủ cũng có thể được coi là một đại tông môn.

Đường Nhã nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, là tông môn, tông môn của bọn ta từng là đệ nhất đại lục đó. Gia nhập rồi ngươi tuyệt đối sẽ không thiệt thòi đâu. Hơn nữa, tuyệt học của tông môn bọn ta rất thích hợp cho ngươi tu luyện. Ngươi chỉ có một mình, tuổi lại còn nhỏ như vậy, gia nhập tông môn thì sau này mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau, vẫn tốt hơn là ngươi cứ một mình hành động lỗ mãng. Dù sao vận may cũng không thể theo ngươi mãi được, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?”

Hoắc Vũ Hạo bất giác hỏi: “Tiểu Nhã tỷ tỷ, vậy tông môn của hai người tên là gì?”

Đường Nhã nghiêm mặt đáp: “Đường Môn. Từng là đệ nhất tông môn của đại lục.”

Nghe thấy hai chữ Đường Môn, cơ thể Hoắc Vũ Hạo không khỏi chấn động. Mặc dù ngày nay Đường Môn đã suy tàn, nhưng trong lịch sử của Đấu La Đại Lục, địa vị của Đường Môn có thể nói là không một tông môn nào sánh bằng.

Khi còn rất nhỏ, mẹ đã kể cho hắn nghe truyền kỳ về Đường Môn. Đường Môn được thành lập từ vạn năm trước, có thể xem là một trong những tông môn có lịch sử lâu đời nhất. Tương truyền, tông chủ đời đầu của Đường Môn là Đường Tam đã từng thay đổi cả cục diện đại lục, đặt nền móng cho sự phát triển của Hồn Sư trong tương lai. Đường Môn khi đó quả thực là thiên hạ đệ nhất tông môn danh xứng với thực. Hơn nữa, trong truyền thuyết, Đường Tam thậm chí đã đột phá cảnh giới cao nhất của Hồn Sư là Phong Hào Đấu La, trở thành một tồn tại ở tầng thứ khác, từ đó bất tử bất diệt. Chỉ là cuối cùng ra sao thì không ai biết rõ.

Vạn năm đã trôi qua, truyền kỳ về Đường Môn vẫn còn đó, nhưng bản thân nó đã rời khỏi vũ đài lịch sử, rất ít người biết Đường Môn còn có hậu nhân nào. Thậm chí một vài truyền thuyết về Đường Môn cũng không còn được ghi chép chi tiết nữa. Nhưng có người từng nói, nếu không phải vạn năm trước Đường Tam đã đặt nền móng phát triển cho các Hồn Sư của Đấu La Đại Lục, thì hơn bốn ngàn năm trước khi Nhật Nguyệt Đại Lục va chạm tới, Đấu La Đại Lục chưa chắc đã có thể chiến thắng các cường giả Nhật Nguyệt Đại Lục để thống nhất hai mảnh lục địa.

“Hoắc tiểu đệ, ngươi từng nghe qua về Đường Môn sao?” Bối Bối hỏi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: “Ta có nghe một vài truyền thuyết về Đường Môn, chỉ là không biết Đường Môn ở đâu.”

Vành mắt Đường Nhã chợt đỏ hoe: “Đường Môn đã không còn phủ đệ nữa rồi. Cơ nghiệp bị đoạt mất. Hiện tại Đường Môn chỉ còn lại ta và Bối Bối hai người. Ta chính là môn chủ Đường Môn đương nhiệm, Bối Bối là khai sơn đại đệ tử của ta.”

“A?” Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn họ, xét về tuổi tác, Đường Nhã cũng không lớn hơn Bối Bối bao nhiêu, qua cách nói chuyện của họ cũng hoàn toàn không nhìn ra là một đôi sư đồ.

Bối Bối ho khan hai tiếng, nói: “Tình hình ngươi cũng thấy rồi đó, Hoắc tiểu đệ. Bây giờ Đường Môn chỉ có ta và Tiểu Nhã. Nhưng bọn ta nhất định sẽ nỗ lực để Đường Môn tái hiện lại huy hoàng. Nếu ngươi đồng ý, hoan nghênh ngươi gia nhập. Có một điều Tiểu Nhã nói không sai, Đường Môn có một môn công pháp hẳn là rất thích hợp cho ngươi tu luyện, sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của ngươi.”

Hoắc Vũ Hạo do dự một lúc rồi nói: “Vậy sau khi gia nhập Đường Môn, ta cần phải làm gì?”

Đường Nhã nói: “Ngươi cần phải không ngừng nâng cao tu vi, trở nên mạnh mẽ hơn. Khi bản môn cần, ngươi phải góp sức cho bản môn. Ta cũng không khoác lác lừa ngươi đâu. Đường Môn của chúng ta bây giờ đúng là đã sa sút, nhưng công pháp thì vẫn còn cả. Còn một điều nữa, Đường Môn của chúng ta từng là đệ nhất tông môn của đại lục, nên vẫn có một vài đặc quyền. Ngươi hẳn đã nghe nói về học viện Sử Lai Khắc đệ nhất đại lục rồi chứ? Học viện Sử Lai Khắc tuyển sinh rất nghiêm ngặt, nhưng lại đồng ý mỗi năm cho Đường Môn chúng ta một suất nhập học miễn thi. Ta và Bối Bối hiện đều đã gia nhập học viện Sử Lai Khắc. Năm nay vừa hay còn trống một suất, nếu ngươi đồng ý gia nhập Đường Môn, suất này sẽ thuộc về ngươi. Còn việc có thể ở lại học viện Sử Lai Khắc hay không, phải xem vào nỗ lực của chính ngươi. Ta có thể cho ngươi bấy nhiêu đó thôi, nhưng, Tiểu Vũ Hạo, ta có một yêu cầu, chỉ cần ngươi đã gia nhập Đường Môn, thì cả đời này đều là người của Đường Môn. Nếu một ngày nào đó ngươi muốn rút lui, thì phải trả lại toàn bộ tuyệt học của Đường Môn.”

Đường Môn, Đường Môn. Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo dần sáng lên, hắn nghiêm túc nhìn Đường Nhã: “Tiểu Nhã tỷ tỷ, ta đồng ý với tỷ, ta nguyện gia nhập Đường Môn.”

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
BÌNH LUẬN