Logo
Trang chủ
Chương 38: Khởi Thác Hồn Đạo Khí (Tam)

Chương 38: Khởi Thác Hồn Đạo Khí (Tam)

Đọc to

Bất chợt, một bóng người chắn ngay trước mặt hắn, khiến Hoắc Vũ Hạo giật nảy mình. Khi ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ đó lại là Đường Nhã.

“Tiểu Nhã lão sư?”

Đường Nhã nở một nụ cười có phần bí ẩn, kéo Hoắc Vũ Hạo sang một bên, rồi hạ giọng nói: “Tiểu Vũ Hạo, ngươi không có nhiều tiền, phải không?”

Hoắc Vũ Hạo gật đầu: “Vâng ạ! Đại sư huynh có nói với ta rằng học viện có một số công việc có thể nhận. Ta định tan học sẽ đi thử xem sao.”

Học phí một năm đã là mười kim tệ, lại còn các khoản chi tiêu thường ngày. Dù Hoắc Vũ Hạo muốn dồn hết tâm sức vào việc tu luyện, nhưng hắn vẫn phải lo cho cuộc sống của mình.

Đường Nhã cười khúc khích, nói: “Ngươi là đệ tử của Đường Môn chúng ta, thân là lão sư, ta tất nhiên phải chăm sóc ngươi một chút. Ta đã nghĩ ra một cách giúp ngươi rồi. Ta quen biết vị đại thẩm phụ trách thu mua thực phẩm ở nhà ăn bên này. Sau này ta sẽ nhờ bà ấy mỗi ngày lấy giúp ngươi thêm hai mươi con cá. Sau đó ta đã đặt làm cho ngươi một cái vỉ nướng ở bên ngoài, còn chuẩn bị cả một ít than củi và gia vị nữa. Đợi đến lúc tan học, ngươi cứ ra cổng học viện bán cá nướng là được. Với tay nghề của ngươi, chắc chắn sẽ bán được hết. Cá của chúng ta, giá gốc khoảng một đồng, sau khi ngươi nướng xong, bán năm đồng cũng không thành vấn đề! Như vậy, chẳng phải là ngươi sẽ có tiền rồi sao?”

Hoắc Vũ Hạo sáng mắt lên: “Tiểu Nhã lão sư, đây đúng là một ý kiến hay. Ta có Linh Mâu, nên việc kiểm soát độ lửa rất chuẩn xác. Vậy tối nay ta thử luôn nhé?”

Đường Nhã gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng để lộ cái đuôi cáo: “À này, ta giúp ngươi chuẩn bị những thứ này, đến lúc ngươi nướng cá thì phải ưu tiên cho ta ăn trước đấy nhé. Yên tâm, ta cũng sẽ mua của ngươi. Còn nguyên liệu về sau thì ngươi phải tự đi mua.”

Kể từ hôm ăn món cá nướng do Hoắc Vũ Hạo làm, nàng đã nhớ mãi không quên. Sau khi hoàn thành kỳ khảo hạch, hôm qua nàng cuối cùng cũng nghĩ ra được diệu kế đôi bên cùng có lợi này. Đương nhiên, là lén lút sau lưng Bối Bối.

Nhìn bộ dạng thèm thuồng của Đường Nhã, Hoắc Vũ Hạo cũng đã hiểu ra, hắn tủm tỉm cười, nói: “Được ạ, Tiểu Nhã lão sư, vậy tối nay chúng ta vẫn gặp nhau ở đây chứ?”

“Ừm, ừm. Ta về trước đây. À phải rồi, nói cho ngươi một tin tốt, ta và Bối Bối đều đã lên được năm thứ tư rồi đó.” Đường Nhã vẫy tay với hắn rồi vui vẻ chạy đi.

Sau bữa trưa đơn giản, Hoắc Vũ Hạo trở về ký túc xá. Vương Đông không có ở đó, không biết đã đi đâu. Chu Y đã nói, buổi chiều sẽ còn thao luyện bọn họ, nên tranh thủ giờ nghỉ trưa, hắn lại tiến vào trạng thái minh tưởng, vừa tu luyện vừa cố gắng hồi phục thể lực.

Lần tu luyện này đã mang đến cho Hoắc Vũ Hạo một bất ngờ không nhỏ. Sau buổi chạy bộ quá sức vào buổi sáng, hắn phát hiện, chỉ cần vận chuyển Huyền Thiên Công một chu thiên vào buổi trưa, lượng hồn lực gia tăng đã nhiều hơn một chút so với bình thường. Tuy chỉ nhiều hơn một tia, nhưng đối với hắn mà nói, như vậy đã là quá đủ hài lòng rồi. Hắn thầm nghĩ, xem ra việc rèn luyện thân thể đến cực hạn có tác dụng thúc đẩy sự tăng trưởng của hồn lực. Thể chất của bản thân vốn dĩ đã rất bình thường, quả thật nên rèn luyện nhiều hơn, đây đúng là một việc tốt bổ trợ cho nhau!

Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại từ trạng thái minh tưởng, hắn vừa mở mắt ra đã giật mình, vì hắn phát hiện Vương Đông đang ngồi ở giường đối diện, ánh mắt sáng rực nhìn hắn chằm chằm.

“Ngươi về rồi à? Chắc là sắp đến giờ lên lớp rồi nhỉ.” Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo vừa nhảy xuống giường xỏ giày. Sau chuyện hồi sáng, mối quan hệ giữa hắn và Vương Đông rõ ràng đã dịu đi nhiều.

Vương Đông hạ giọng: “Hoắc Vũ Hạo, ta vẫn luôn thắc mắc Vũ hồn của ngươi là gì. Vũ hồn của ta hôm nay ngươi cũng đã thấy rồi, có thể cho ta biết Vũ hồn của ngươi không?”

Hoắc Vũ Hạo xỏ giày xong, đứng thẳng người dậy, đáp: “Vũ hồn của ta chính là đôi mắt của ta, ta gọi nó là Linh Mâu, thuộc tính tinh thần. Ta biết ngươi đang thắc mắc điều gì. Hồn kỹ của ta là Tinh Thần Dò Xét, hôm đó ngươi không thể tấn công trúng ta là vì ta đã dùng Tinh Thần Dò Xét để phán đoán trước hành động của ngươi.”

Vương Đông chợt bừng tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy, không ngờ ngươi lại là Bản Thể Vũ hồn. Đi thôi, đừng để muộn. Vừa rồi ta ra ngoài hỏi thăm một chút, Chu lão sư của chúng ta có biệt danh là Lão bà cô biến thái. Nghe nói số học viên bị bà ta đuổi học ít nhất cũng bằng mười lão sư khác cộng lại. Có một chủ nhiệm lớp như vậy, vận may của chúng ta đúng là chẳng ra sao cả.”

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu cười: “Cũng không thể nói như vậy được, Chu lão sư chỉ là nghiêm khắc hơn một chút thôi. Chúng ta chỉ cần nghiêm khắc yêu cầu bản thân giống như vậy để đạt được yêu cầu của bà là được. À phải rồi, ta đã thấy Vũ hồn của ngươi, nhưng vẫn chưa biết tên nó. Ta thấy Hồn hoàn của ngươi một vàng một tím, tại sao Hồn hoàn thứ hai đã có thể là ngàn năm rồi?”

Vương Đông cười hì hì: “Hồn hoàn thứ hai đã là ngàn năm là bí mật của ta, không thể nói cho ngươi biết được. Vũ hồn của ta là Quang Minh Nữ Thần Điệp, là loài bướm đẹp nhất trên đại lục, đã gần như tuyệt chủng rồi. Lấy nó làm Vũ hồn còn hiếm hơn cả Bản Thể Vũ hồn của ngươi đó. Sau này ngươi sẽ được thấy uy lực của nó. Phải rồi, hôm nay Chu lão sư gọi ngươi đi đâu vậy?”

Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi ký túc xá, đi về phía khu giảng đường. Không chỉ bọn họ, mà có lẽ không một học viên nào của lớp Tân sinh năm nhất dám đến muộn.

Hoắc Vũ Hạo cũng không giấu giếm chuyện Chu lão sư dẫn mình đi gặp Phàm Vũ lão sư. Chuyện này cũng chẳng có gì cần phải giữ bí mật, nên hắn đã kể lại hết cho Vương Đông nghe một cách tường tận.

“Cái gì? Tinh Thần Dò Xét của ngươi còn có thể chia sẻ được sao? Mau cho ta thử với.” Dù sao cả hai cũng chỉ là những thiếu niên mười một, mười hai tuổi, vì tò mò nên Vương Đông hào hứng yêu cầu.

Bất đắc dĩ, Hoắc Vũ Hạo đành phải phóng thích Tinh Thần Dò Xét Chia Sẻ của mình, để hắn cũng được cảm nhận thử.

Mọi thứ trong phạm vi ba mươi mét xung quanh bỗng trở nên rõ ràng, lại còn có cả những phản hồi được số hóa, khiến Vương Đông nhất thời có chút ngây người. Cảm giác này giống như một người mù đột nhiên có thể nhìn thấy thế giới, sự chấn động này là cảm giác mà bất kỳ Hồn sư nào lần đầu tiếp xúc với Tinh Thần Dò Xét Chia Sẻ của Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ có.

Hơn nữa, qua nhiều lần sử dụng, Tinh Thần Dò Xét Chia Sẻ của Hoắc Vũ Hạo đã ngày càng trở nên thuần thục hơn. Vừa để Vương Đông cảm nhận, hắn vừa bất giác nhớ lại lời của Phàm Vũ. Hắn vô thức điều khiển Tinh Thần Dò Xét của mình phóng ra theo một hướng duy nhất, sau đó cố gắng bao phủ một khu vực xa nhất có thể.

Lúc đang tập trung tinh thần, Hoắc Vũ Hạo không hề hay biết, sắc vàng nhạt trong mắt mình đã trở nên đậm hơn một chút, dao động tinh thần phóng ra cũng mạnh hơn rất nhiều. Tinh Thần Dò Xét vốn đang bao quát mọi hướng cũng dần thu hẹp lại về phía trước.

Vương Đông cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tinh Thần Dò Xét. Hắn phát hiện ra, những hình ảnh ba chiều ở hai bên và phía sau đã biến mất, chỉ còn lại hình ảnh ba chiều ở ngay phía trước, và phạm vi này đang dần được kéo dài ra.

Vài giây ngắn ngủi đối với Hoắc Vũ Hạo lại dài hơn cả một khắc phóng thích Tinh Thần Dò Xét trước đây. Hắn chỉ cảm thấy hồn lực của bản thân đang chuyển hóa thành tinh thần lực với tốc độ kinh người rồi thất thoát ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, cảm giác suy yếu đã ập đến.

Cơ thể loạng choạng, Hoắc Vũ Hạo phải vịn vào cánh tay Vương Đông mới đứng vững được, Tinh Thần Dò Xét Chia Sẻ cũng theo đó mà kết thúc.

“Hoắc Vũ Hạo, ngươi sao vậy?” Vương Đông vội vàng đỡ lấy hắn.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: 5 Năm 1 Cái Kết
BÌNH LUẬN