Logo
Trang chủ

Chương 104

Đọc to

Chiều hôm sau, vừa thoáng thấy tôi Mẫn đã reo lên:
-Huy! Huy! Anh tui về rồi!
Tôi đôi chút ngạc nhiên. Mẫn nhảy tưng tưng, nắm lấy áo tôi, liến thoắng:
-Không hiểu thế nào mà mới hôm qua còn nổi giận đùng đùng, hôm nay đã chịu quay về. Nãy còn bình tĩnh ngồi nói chuyện với ba tui nữa –Mẫn không giấu nổi vẻ vui mừng.
-Thật về rồi à! Trông anh ta thế nào?
-Còn hơi lạnh lùng tí nhưng đã cởi mở hơn, ổng còn cười nữa! –Mẫn cứ nhảy qua nhảy lại, khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nghe thế tôi cũng vui trong lòng.
-Rồi rồi bỏ tay ra đi, rách áo tui giờ.
Mẫn như ý thức lại, vội rụt tay và lui ra sau một bước. Tôi phì cười. Nó cúi mặt ngượng ngịu. Đoạn tôi ngó vào trong nhà, chỉ có ba Mẫn và ông chú, hai người nói chuyện nhìn vui vẻ lắm. Dường như niềm vui đã lan khắp nơi đây.
-Ủa sao tui không thấy anh bà?
-Ổng đi mua đồ ăn rồi, hôm nay nhà tui quyết định mở tiệc mừng ổng về nhà!
-Chà, tui được mời không?
-Còn tùy….Năn nỉ đi he he!
Tôi cười khì, chưa bao giờ thấy Mẫn con nít thế này. Mẫn chắp tay, ngước mắt lên trời
-Thật thần kỳ mà! Tui dường như đã mất hy vọng vào việc trở lại làm em gái ổng. Tui còn không tin đây là sự thật! Này, tui không phải đang mơ đúng không?
-Muốn tui tát cho một cái tỉnh dậy không…
-Khỏi.
-Hì, tui nghe qua chuyện gia đình bà rồi. Thật sự tui cũng không nghĩ nó lại nghiêm trọng đến vậy.
-Cũng do bà cô ruột của ảnh chứ ai. Chuyện này kể ra thì cũng không đến nỗi, tại bà ta thêm mắm thêm muối, gieo rắc đủ thứ thù hận vào ông Lâm nên chuyện mới thành ra thế, báo hại gia đình người ta phải khốn đốn mấy năm trời. Tui mà gặp lại tui dọng bả một phát lăn quay ra cho rồi!
-Ha ha bả mà biết được chắc hết dám về đây luôn…
Vừa lúc tôi nghe tiếng xe máy chạy vào. Mẫn reo lên:
-Anh hai!
Lâm thấy tôi thì dừng lại, mỉm cười. Tôi cũng cười lại.
-Tưởng anh bảo sẽ không về nhà nữa chứ -tôi nói.
-Đời là những trò đùa mà.
Đoạn anh ta tháo đồ ăn trên xe đưa cho Mẫn
-Em xách mấy cái này vào giùm anh. Còn mày…đây…đội mũ bảo hiểm vào rồi đi với tao đến một nơi.
-Đi đâu?
-Thăm mộ bố tao.
-Đáng nhẽ anh phải rủ bạn gái anh hay Mẫn mới đúng chứ! Tôi thì liên quan gì?
-Không biết nữa, tao chỉ muốn đi với mày thôi.
-Chà, mới qua một đêm mà đã yêu tôi rồi sao…
-Một đêm? Một đêm gì? –Mẫn ngạc nhiên.
-Không nói nhiều nữa, lên xe đi!
………

Tôi và hắn đi tới một khu nghĩa trang. Lòng vòng khoảng mười phút cũng tìm tới ngôi mộ của ba hắn.
Hắn đặt hoa lên mộ, dọn dẹp đống đất đá vương vãi xung quanh. Hắn ngồi trước tấm ảnh ba mình, nói:
-Ba à, con đã quay về nhà cũ rồi. Được đúng không ba? Thật sự con cũng thấy mệt mỏi khi tránh né họ. Thời gian qua con rất cô đơn, ở đây chỉ toàn đánh với chém, lừa lọc lẫn nhau. Những người đó, gia đình con, họ đã chạy vào đây tìm con. Con đã xua đuổi họ, con đã giận dữ mắng nhiếc họ. Con thật bất hiếu đúng không ba?...
Tôi đứng ngoài nhìn, lòng thấy hơi xúc động
-Thời gian qua con không đến thăm ba thường xuyên được. Mọi thứ dồn dập quá. Quanh con không có lấy một ai tử tế, không có ai nghe con trò chuyện, họ hàng mình thì quá lạnh nhạt, mẹ đã biệt tăm. Giá như ba còn sống ở đây, với con, thì tốt biết mấy….
Anh ta đứng dậy, phủi lớp bụi trên mộ ba mình
-Mọi người bảo ba tao là một võ sư rất giỏi, còn rất yêu trẻ em nữa. Sau cái chết của ba, mẹ tao để tao lại cho họ hàng và đi biệt tích, rồi ba nuôi tao đến đem tao về…
-Có ba nuôi vẫn tốt hơn đúng không?
-Ừ, có người quan tâm vẫn tốt hơn.
Tôi quẹt mũi. Trời đã sang xuân rồi nhưng vẫn còn chút lạnh của mùa đông.
-Này…có khi nào anh nghĩ đến người yêu mình chưa?
-Mày hỏi vậy là sao?
-Cô ấy rất yêu anh! Cô ấy luôn tìm mọi cách để được bên anh, để được quan tâm anh, để được nghe anh sẻ chia dù là những thứ vụn vặt, và sao, mọi thứ anh làm chỉ là đẩy cô ấy ra. Anh, so với cô ấy, ai cô đơn hơn?
-Tao…
-Và cái người anh lôi đến đây lại là tôi. Trời ạ, tôi cảm giác như anh đang đưa tôi đến ra mắt bố anh vậy.
Anh ta thừ người trong giây lát
-……Mày nói đúng…..Tao đã quá ích kỷ với cô ấy rồi.
-Mau mau trở về bên cô ấy đi, không khéo cô ta thất tình lại có bạn gái mới thì nguy.
-Ha ha, ừ khi về tao sẽ gọi lại cho cô ấy… Nhân tiện, Mẫn không phải les đâu?
-Sao anh biết.
-Nãy tao đã thấy Mẫn cãi nhau với một cô gái, Mẫn quát vào mặt cô ta “Tôi không yêu cô! Tôi không bị đồng tính!”
-…….
-Dù sao, cảm ơn vì đã đến đây với tao. Nói chuyện với mày dễ chịu thật đấy!
-Không có gì. Mà tôi có được mời vô bữa tiệc gia đình anh không vậy?
-Còn tùy….năn nỉ đi he he!
-Trời, hai anh em chẳng khác nhau tí nào!
………….

Đề xuất Tiên Hiệp: Sai Thế
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này