-Khoảng một tháng nữa là cắm trại, tuần sau lớp chúng ta đi chặt tre nhé! –Cô giáo nói.
Sắp 26/3 rồi, không khí cứ huyên náo cả lên. Mặt đứa nào đứa nấy rạng vẻ phấn khích. Bọn nhóc lâu lâu được ăn bờ ngủ bụi, không bị quản thúc bởi cha mẹ, nghe đến lối sống bầy đàn là lại tít cả mắt.
Năm nào cắm trại cũng cho ngủ qua đêm, nói “ngủ qua đêm” chứ thực ra là “thức trắng đêm.” Bao giờ mấy lớp bên cạnh cũng 1,2 giờ sáng canh lúc người ta vừa ngủ là lại bật nhạc ầm ĩ với mấy cái loa to tổ bố. Rồi 3,4 giờ sáng là tiết mục ca cải lương và hát chèo của mấy thầy cô (cầm mic lên sân khấu hát đàng hoàng đấy nhé!)
Mấy đứa có người yêu lại càng sướng, được dịp “ăn nằm” công khai trong lều trại, chỉ tội cho mấy thằng F.A như tôi, không biết ôm gì đành phải quay qua ôm lẫn nhau.
Thời gian này trong trường đâu đâu cũng bàn chuyện cắm trại, ai nấy đều phấn khích.
Chỉ có tôi là chán bỏ xừ ra.
Không biết các bạn sao chứ tôi thì cực kỳ ghét cắm trại.
Lớp có lèo tèo vài thằng mà cứ đến lúc làm trại bọn kia đứa thì nhà ở xa, đứa bận đưa em gái đi học, đứa bận đưa bạn gái đi học, đứa bận đưa con mèo đi khám bệnh vì lỡ cho uống sữa quá nhiều,…viện đủ lý do để trốn việc. Có đứa đến được lại thuộc dạng mập thây, chặt được vài cây tre là ngồi thở hổn hển như sắp chết đến nơi (không có ý xúc phạm mấy bạn mập đâu nhé!)
Bọn con gái lo phần trang trí, nhưng đến tám chuyện là chủ yếu. Đây là dịp để tụ tập ngồi lê đôi mách, buôn xoài me cóc ổi, và chỉ trỏ xem ai là soái ca trong lớp. Đang làm trại nghe sau lưng tụi nó nói về mình mà tôi muốn soái đầu luôn chứ soái ca gì. Loại này đến đây chỉ tổ phiền phức, chẳng được tích sự gì. (không có ý xúc phạm mấy bạn nữ đâu nhé!)
Riết cũng chỉ có tôi và 1, 2 đứa nữa là tập trung làm trại. Cũng nhờ vài người hàng xóm quanh đó giúp đỡ nên công việc khá suôn sẻ, chẳng mấy chốc mà xong cái cổng trại cao 2m.
Nhưng chán nhất vẫn là ngày cắm trại. Tôi trước giờ chúa ghét việc thức khuya dậy sớm, vậy mà năm nào cũng phải 3 giờ sáng lò mò ngồi dậy chạy lên chỗ làm trại rồi khệ nệ khiêng trại lên trường, éo hiểu việc này có gì vui mà đứa nào cũng hào hứng vừa đi vừa hò hét (không biết hàng xóm có bị mất ngủ không nhỉ?!)
Rồi nguyên một ngày 26/3 mệt đừ đẫn, lớp có ít con trai (mà trong đám con trai lại ít đứa có thể lực tốt) nên hầu như trò chơi nào tôi cũng phải tham gia, mà chơi có lệ thôi, tôi ít có hứng thú với mấy trò truyền thống lắm (chưa kể còn phải dang nắng nghe cả đám xung quanh hò hét nữa) (không có ý xúc phạm mấy bạn thích cổ vũ đâu nhé!)
Những lúc thế này tôi chỉ muốn chui vô cái thư viện nào đó nằm ngủ thôi.
Cắm trại mọi thứ thật bất tiện, từ thức ăn đến chỗ nằm, còn không có cái gối để kê đầu nữa, nửa đêm thì bật dậy vì bọn bạn uống rượu say khướt rồi quậy phá lung tung. Có lần tôi còn phải dẫn con bạn đi vệ sinh vì nó xỉn không thấy đường đi, còn bọn xung quanh thì nằm rạp ra đó ngáy khò khò rồi (hình như nguyên trường có mình tôi không đụng vào rượu bia o.O). Thức ăn tự nấu thì không ngon, nằm nền gạch lại đau lưng, thế mới nói, không phải tự dưng người ta sáng tạo ra bánh pizza và cái giường đâu!
Chả biết ai nghĩ ra cái trò cắm trại này nữa! (không có ý xúc phạm đâu nhé!)
Quay lại câu chuyện, cô giáo sau khi đọc lướt qua tờ thể lệ trại, nói với cả lớp:
-Năm nay trường ta có một trò mới, tên là… “cuộc thi Nam Hậu”
Nghe đến đây cả lớp cười ồ lên, vỗ tay rần rần, còn tôi có linh cảm bất an…
Cô nói tiếp:
-Đây là cuộc thi giả gái dành cho các bạn nam, mỗi lớp cử ra một bạn, chuẩn bị trang phục và phần thuyết trình cho trang phục. Tất cả có ba vòng thi, vòng một thi biểu diễn thời trang, vòng hai thi tài năng, và vòng ba thi vấn đáp. Mỗi vòng đều phải có nhạc nền, đĩa nhạc lớp tự chuẩn bị. Lớp nào thắng sẽ được 500k tiền thưởng và điểm cộng thi đua…
-Không tham gia có được không ạ? –Tôi giơ tay hỏi, lập tức cô giáo và cả lớp quay xuống nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
-Không tham gia là bị trừ điểm –Cô nói.
“Tham gia cho vui thôi mà”, “ừ cho vui thôi mà”,….-mấy đứa bạn nói.
Quả nhiên trường đã giở trò biến thái! Mấy cái trò truyền thống như đi ba người bốn chân, kéo co, chuyền lá bài bằng miệng,… trước giờ ít nhiều đã có va chạm thể xác, nhưng đến trò này là trường đã bộc lộ bản chất thật của mình rồi. Phù! Chỉ mong sao mình không phải là người được chọn!
Cả lớp bắt đầu bàn tán. Cô giáo cười, hỏi:
-Lớp mình có bạn nam nào muốn đi thi không?.
Tụi con trai trong lớp im thin thít. Không thằng nào dại mà chơi trò này.
Cô cắt nhiều mảnh giấy gấp lại bỏ vào một cái mũ, nói:
-Lớp mình có bảy bạn nam, trong đây có sáu mẩu giấy ghi “không”, một mẩu giấy ghi “có”, lần lượt từng bạn lên bốc, ai bốc trúng “có” sẽ đại diện lớp đi thi.
Bọn tôi từng đứa lên bốc, đứa nào trông cũng hồi hộp và lo lắng, tưởng như mọi khoảnh khắc trong cuộc đời chỉ còn phụ thuộc vào mảnh giấy ấy. Tôi cũng lo lắng không kém khi cầm mảnh giấy trên tay, và từ từ mở….
Vâng, tôi sẽ chẳng kể với các bạn chuyện này làm gì nếu đứa xui xẻo bị dính trò ấy không phải là tôi.
…..
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này