Logo
Trang chủ

Chương 121

Đọc to

"Trang điểm cho em thật đẹp nhé!" – Tôi nói với cô giáo (thề trong cuộc đời chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói câu này).

Khoảng năm phút sau tôi mở mắt và nhìn vào gương. Trời ơi lừa tình thật, tôi trông giống con gái quá đi! Kiểu này chắc phải học nghề cô giáo rồi đi 'đào mỏ' mấy thằng dại gái mới được!

Tôi bước ra khỏi phòng, Mẫn đang đứng ngoài chờ. Nó xoay lưng lại và không thấy tôi.

Người ta bảo một trong những khoảnh khắc xúc động nhất của người đàn ông là được nhìn thấy người mình yêu khoác áo cô dâu. Tôi không biết Mẫn như thế nào chứ tôi thì đang hiểu được cảm giác của một cô dâu khi mặc váy cưới đây.

Tôi bước chầm chậm lại chỗ Mẫn và chạm vào cô ấy, lòng tự nhủ: “Bình tĩnh nào! Mình là con trai! Mình chỉ đang giả gái thôi! Mẹ kiếp, sao cảm giác hồi hộp cứ như lần đầu ra mắt bạn trai sau một thời gian dài quen nhau qua mạng vậy?! Sẽ ổn thôi, Mẫn cũng biết mình đang giả gái mà.”

Mẫn quay lại, vài giây đầu nhìn tôi như người lạ, rồi như chợt nhận ra, cô ấy lại nhìn tôi trân trân, mắt mở to hết cỡ, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

- Ông...ông... – Mẫn lắp bắp – ...thật hả?!!

- Là tui.

- Làm...làm thế nào mà...

- Bất ngờ nhỉ? Tui cũng không nhận ra mình trong gương luôn đó.

- Khác một trời một vực so với lúc nãy.

- Đẹp hơn đúng không?

- Đẹp hơn nhiều! Ông thực sự trở thành Juliet rồi đó.

- Ha ha, nghe không vui tí nào đâu.

Hai đứa đứng nhìn nhau chốc lát, phần vì Mẫn vẫn chưa hết ngạc nhiên khi thấy tôi thế này, phần vì tôi đang bối rối không biết mình là cái giống gì.

- Thôi mình đi! – Tôi lên tiếng.

Mẫn khoác tay tôi và hai đứa đi vào trong sân trường, nơi bày bán những gian hàng lễ hội. Chợt Mẫn nói:

- Hình như hơi sai sai, thường thì con gái phải khoác tay con trai chứ.

- Ừ thì đúng r... à hiểu rồi...

Chúng tôi đổi tư thế và đi tiếp.

Đề xuất Kinh Dị: Quỷ Xá (Quỷ Khóc)
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này