Logo
Trang chủ

Chương 126

Đọc to

“Mỗi người chỉ sống một lần.

Có người mới sinh ra đã chết, có người sống lâu gấp hai lần người khác, nhưng dù thế nào, khoảng thời gian đó vẫn không đủ để họ tìm thấy đâu là lý do họ được sinh ra, và điều gì họ thực sự muốn trong cuộc đời.
Danh vọng, tên tuổi, tình yêu, tôn giáo,…những thứ đó có là gì khi họ đã nằm yên dưới đáy mồ. Những điều mà cả đời họ theo đuổi, và cho dù họ có đạt được, thì đến khi chết đi vẫn chỉ là thứ gì đó đã từng tồn tại trong tâm trí người khác, không phải trong tâm trí họ, vì đơn giản lúc đó não họ đâu có hoạt động.

Không có thứ gì là thực sự quan trọng.

Một thánh nhân hay một tên khủng bố có khác gì nhau khi cuối cùng rồi cả hai cũng nằm trong quan tài. Tiếng tốt hay tiếng xấu lưu danh muôn đời có khác gì nhau, khi những bộ xương ấy không có vẻ quan tâm nữa? Cái mộ người giàu có đẹp hơn cái mộ người nghèo không khi thi thể họ đằng nào cũng đang mục rữa và có khi đang là thứ gặm nhấm của những con dòi?

Vậy mục đích ta sinh ra để làm gì? Để theo đuổi sự nghiệp, ước mơ, để hoàn thiện bản thân? Ai đặt ra những điều đó? Tại sao con người cứ phải chạy theo những định nghĩa ấy để cố ép bản thân có được thứ mà người ta gọi là “thành công”? Để khi nhắm mắt xuôi tay ta được thỏa mãn và thanh thản với chính mình ư? Lúc ấy ta sẽ không còn gì hối tiếc sao? Nhưng khi chết rồi thì những cảm giác như thỏa mãn hay thanh thản đâu có thật. Khi chết rồi thì ta cũng quên hết những thứ ta đã làm, ta còn không biết ta đang quên đi những thứ ta đã làm, vậy lúc đó những điều mà ta cho là “tự hào” khi còn sống có nghĩa gì? Dù cả thế giới có biết ơn hay ngưỡng mộ ta thì cũng có nghĩa gì?

Cảm giác bị chê bai, khinh bỉ, lăng mạ, coi thường, thất vọng, sợ hãi,… tại sao ta phải quan tâm đến những cảm xúc đó?! Mọi người không dám làm những chuyện điên rồ, dù rằng đó là những chuyện rất kích thích họ và họ luôn mong muốn được làm nó, họ ước được làm nó, nhưng họ không làm, vì họ biết đó là không bình thường, và mọi người sẽ chỉ trích, bàn luận. Nhưng đâu mới là bình thường? Ai đặt ra cái khái niệm “bình thường”? Có chăng ban đầu một kẻ làm một hành kì lạ gì đó, rồi cả đám bắt chước làm theo, và lâu dần cái hành động đó được gán mác “bình thường”, và sẽ là bất thường nếu ai đó làm cái hành động đó theo kiểu không còn kì lạ nữa.

Chúng ta có cần quan tâm mọi chuyện đến thế không khi đằng nào rồi chúng ta cũng chết. Một người muốn bỏ việc nhưng không dám vì sợ sẽ làm xáo trộn cuộc sống, một đứa muốn đi xin việc nhưng thấp thỏm vì sợ làm hỏng việc, một người muốn cưới một cô gái nhưng rồi ngay lập tức lại chia tay vì những người xung quanh bảo đó là một con điếm. Chúng ta làm những thứ mà xã hội ngớ ngẩn cho là đúng đắn, và cảm thấy mình an toàn trong cái vòng “đúng đắn” này, để rồi khi gần chết lại hối hận sao không thoát khỏi cái vòng đó sớm. Mà hối hận thì có sao đâu nhỉ? Chết không nhắm mắt thì có sao đâu nhỉ? Đằng nào mọi thứ cũng vĩnh viễn vô nghĩa và những thứ “có nghĩa” nhất thời khi còn sống kia sẽ tự nó trở nên vô nghĩa.

Tôn giáo cũng không thực sự quan trọng. Phật giáo cho rằng khi chết đi con người hoặc lên cõi niết bàn hoặc xuống địa ngục hoặc đầu thai làm người. Thiên giáo cho rằng khi chết con người hoặc lên thiên đàng với Chúa, hoặc xuống hỏa ngục. Mỗi tôn giáo đều có một nơi riêng để con người tìm đến sau khi chết. Ô, vậy hóa ra sau khi chết ta lại lạc vào một thế giới đầy phong phú và được phân chia nhiều ranh giới vậy à? Nếu đúng thế thật thì tôi đang rất muốn được chết ngay để lên khám phá thiên đàng đây. Nhưng, để lên được thiên đàng thì phải làm nhiều việc tốt (hay đúng hơn là những việc mà tôn giáo cho là ‘việc tốt’). Ô, vậy hóa ra đó chính là mục đích của đời ta, phải làm nhiều việc tốt, để được lên thiên đàng? Nhưng làm sao ta biết thiên đàng có thiệt? Ai đã kể về nơi đó? Nếu thiên đàng thật sự có thiệt thì chẳng phải người kể đã là người chết rồi sao? Có chết mới thấy thiên đàng để hiện hồn về kể lại cho người khác chứ. Thật buồn cười phải không nào!

Ayn Rand từng viết: ‘Linh hồn là thứ tôn giáo duy nhất chúng ta có thể thờ phụng’
Tôi tự hỏi hình dáng linh hồn như thế nào nhỉ? Chắc nó giống bộ não.

Dù sao thì, chúng ta không thể sống mà không có mục đích, vậy nên hãy cứ vịn vào một lý do hay một tư tưởng nào đó để tiếp tục tồn tại, và theo đuổi ước mơ mình đặt ra cho đến cuối đời, cốt sao để mình được thỏa mãn và thanh thản trước khi nhắm mắt. Vâng, một chút khoảnh khắc ấy là thứ giá trị nhất với hầu hết tất cả mọi người, dù cho sau đó họ không cảm nhận được gì nữa và tất cả lại rơi vào vô nghĩa. Tất cả những cảm xúc và kỉ niệm trong suốt cả cuộc đời, dù hạnh phúc hay đau khổ, rồi cũng sẽ không còn cần thiết!

Khi nghĩ đến cái chết của mình, tôi không còn sợ gì nữa.”
Một bài tiểu luận của Hân đăng trên tuần báo Thanh Niên. Tôi thật sự chẳng hiểu Hân viết cái gì. Tôi còn không hiểu sao nó được đăng lên đây nữa.

Quăng tờ báo sang bên, tôi đưa tay lên gối đầu và duỗi thẳng người ra. Nằm phơi mình dưới nắng mới thật khoan khoái! Cảnh này sẽ hoàn hảo nếu xung quanh không quá ồn ào những tiếng đùa giỡn, không có bọn thanh niên hò hét bơi lội, và tiếng đập ‘ầm..ầm…’ của bọn trẻ lao xuống từ những ống trượt nước mạnh như những quả ngư lôi…

Đề xuất Voz: Nhật ký tán gái
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này