Tôi mỉm cười: "ĐÚNG RỒI ĐẤY!", tôi hắng giọng, rồi vội kéo tay Linh và Nhi chạy ra. Tụi nó ngạc nhiên, tôi phì cười "Đi, ra đánh hôi!"
Tôi lao ra hết đá thằng này đến đá thằng khác, chồm lên bụng một thằng đánh tới tấp vào mặt nó, vừa đánh vừa hét: "Dám đánh Minh Thư của tao này! Dám đánh Minh Thư của tao này!"
Nhi và Linh nhìn tôi bối rối, rồi cũng chửi hùa theo như đúng rồi.
Tôi vừa đánh vừa cười, hệt như con điên. Thằng đó bị tôi đánh tới hộc máu, bầm cả gò má nhưng chẳng thể ú ớ tiếng nào. Nhìn bên ngoài mọi người cứ tưởng tôi đánh giỡn chơi nên bật cười.
Được chốc thằng bạn tôi vào kéo tôi ra, miệng cà rỡn: "Được rồi Huy, bỏ qua đi."
Tôi vùng ra "Bỏ tui ra, hôm nay tui với nó phải một mất một còn!", rồi lao tới thằng kia quoánh tiếp.
Thằng bạn cười ha hả ôm tôi lại "Được rồi được rồi, bỏ đi bỏ đi…"
Tôi hắng giọng "Hôm nay tao chấp hết bốn tụi mày đấy, giỏi đứng dậy đánh với tao nè!"
Luân cười vỗ vai tôi "Ông sung quá nhỉ, tụi nó sợ ông hết rồi đấy he he, mà nãy giờ trốn ở đâu thế …"
"Nãy bận", tôi cười hè hè.
Minh Thư vẫn ôm Tâm trong lòng, thủ thỉ "Tâm, có đau lắm không?"
Tuấn Khải nhìn Minh Thư, rồi nhẹ nhàng cúi xuống kéo áo lại cho cô ấy, bế cô ấy lên đi vào trong sân trường.
"Luân, giúp tui dìu Tâm vào phòng y tế nhé! Huy, cảm ơn vì đã gọi bọn tui!", Khải nói.
Mọi người dạt ra cho Tuấn Khải bước vào. Minh Thư được bế như một nàng công chúa, mặt đỏ ngượng cả lên, chỉ biết nắm vạt áo không biết nói gì.
Luân và một bạn nữa lại đỡ Tâm dậy, rồi cả bọn dần lui vào trong trường. Rồi cả quần chúng cũng lui vào hậu trường, chỉ còn đâu đó xì xầm những lời bàn tán.
Tôi thong thả đến bên thằng côn đồ lúc nãy. Mặt nó bị đánh bầm dập, máu me bê bết, tôi ngạc nhiên không ai chú ý đến điều này. Tôi đánh giỡn chơi không có nghĩa là tôi đánh nhẹ. Nhìn mặt nó, tôi phì cười: "Chọc không đúng người, đánh không đúng ngày nhỉ?!"
Nó gần như bất tỉnh, ngáp không thành hơi, cố gắng ú ớ vài từ "Mày…mày…"
Tôi kề gần mặt nó, cười nhếch mép: "Mày nên biết điều này: Rồi sẽ có người đánh cho mày thành tàn phế nếu mày đụng đến một người khuyết tật!"
Chiều hôm đó trường tôi rần rần vụ bốn hiệp sĩ đánh nhau giải vây công chúa. Uy tín của Khải và Luân cũng tăng lên, fan hâm mộ càng cuồng nhiệt hơn. Mọi người đều đinh ninh rằng Khải và Thư yêu nhau đến nơi rồi. Minh Thư thì khỏi nói, đổ Khải cái rụp. Còn Khải, chẳng biết nó nghĩ gì sao cứ im im, không biết có chút rung động nào từ lúc bế Minh Thư đi trong sân trường không. Nếu nó không cảm giác gì thì thật nó quá sắt đá.
Ồ, dạo này trường tôi còn nổi lên một chuyện nữa.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Hung Mãnh Nông Phu
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này