Logo
Trang chủ
Chương 159

Chương 159

Đọc to

“Tớ nhớ cậu quá! Nhớ chết đi được!”, Hân úp mặt vào ngực tôi, thổn thức.

“Cậu nói gì vậy, ngày nào chúng ta chẳng gặp nhau, sao lại nhớ?”

“Gặp nhau? Cậu lúc nào cũng nhìn tớ với ánh mắt lạnh lùng rồi mỉm cười bỏ đi! So với lúc trước không được gặp nhau thì như thế còn khó chịu hơn nữa! Bộ tớ không còn là gì với cậu nữa hả?!”, Hân trách tôi.

“Ơ, chẳng phải đó là cái cách chào của cậu sao? Tớ tưởng cậu không muốn gặp mặt tớ nữa!”

“Hứ, làm gì có, đó là do cậu nhìn tớ như thế nên tớ mới phải nhìn cậu lại như thế để trả đũa. Tự dưng khi không lại làm lơ người ta, biết tớ bực mình cỡ nào không!!”

Tôi ngạc nhiên, rồi phì cười. Ơn giời…

“Được rồi được rồi, bỏ ra nào, ai đi qua nhìn thấy bây giờ!”, Tôi kéo Hân ra.

“Không!”, Hân ôm tôi chặt hơn.

“Gì vậy, sao tự nhiên nay có trò ôm ấp nữa!”, tôi hơi bất ngờ.

“Thì sao! Tớ với cậu có phải người lạ đâu!”

“Cậu…”

“Không nhớ tớ sao?!”, Hân nạt.

Tôi giật mình, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, hôn lên mái tóc nhỏ.

“Nhớ.”

Vòng tay của Hân vẫn chặt hơn bao giờ hết. Mong là không ai thấy, chứ không thì động trời mất.

“Mà sao cậu biết tớ ở đây hay vậy?”, tôi hỏi.

“Nãy tớ thấy cậu vào thư viện…”

Cứ thế cuộc nói chuyện kéo dài thêm 15 phút nữa, cho đến khi tiếng chuông ra chơi vang lên. Hân biến mất vào dòng người, tôi cũng lặng lẽ về lớp học.

 

…………………….

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện Ma Lai và Đi Câu
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này