Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Nhỏ loay hoay mãi không lấy được trái bóng, bực mình tôi xốc nhỏ lên đặt qua một bên, rẽ bụi rậm lấy bóng một cách dễ dàng. Nhỏ nhìn tôi cười, chìa hai tay ra trước ý bảo tôi trả bóng cho nó. Tôi cũng cười lại, rồi cầm trái bóng bỏ đi, mặc nhỏ đứng sau lưng ngơ ngác. Cái gì đã vào tay ông thì là của ông. Đằng nào thì bóng cũng nổ thôi, mà khi đó thì nhỏ sẽ buồn lắm, tôi chỉ giúp nó tránh nỗi đau bi thảm đó thôi, hãy để tôi gánh chịu nỗi đau đó, vì tôi là người tốt mà :sosad:

Ngày hôm sau, tôi sấn lại chỗ mấy đứa nhỏ đang chơi. Tụi nó thấy tôi lại liền đứng dậy móc ra mỗi đứa 1000 đồng, mấy lần đầu thì có đứa bỏ chạy, sau một lần ăn đòn thì tụi nó ý thức hẳn ra, giờ thấy tôi là tự động đưa tiền. Tôi lần lượt lấy tiền tụi nó một cách vô cảm, giờ nghĩ lại thấy ngày đó trẻ trâu quá. :shame: Chợt thấy nhỏ câm đi ngang qua, tôi quắc lại, bảo nộp tiền. Nó đưa tay vào túi, rồi lắc lắc cái đầu (ý bảo không có tiền). Tôi nói mấy đứa kia: "Tụi mày cho nó mượn, không thì nó ăn đòn". Có vài giọng lí nhí: "Tụi em... có phải.... bạn nó đâu anh". Tôi quay sang nó, con nhỏ cúi gầm mặt, buồn bã, rồi bỗng nhiên nó nghĩ ra cái gì đó, đưa tay lên khua khua loạn xạ (vốn đó là ngôn ngữ tay dành cho người câm, điếc), xong nó chạy biến đi. Không hiểu, tôi hỏi mấy đứa kia
- Tôi: Ê, nó nói cái gì thế?
- Một đứa trả lời: Tụi em cũng đâu biết gì đâu anh, nó bị câm tụi em không chơi với nó nên đâu có hiểu.
- Tôi: Thế sao lại không chơi với nó?
- Một đứa trả lời: Nó bị câm làm sao mà chơi được anh, với lại hồi trước nó ăn cắp đồ chơi của tụi em nên em không muốn dây vào nó.
- Tôi *bần thần một lát*: Thôi đưa tiền rồi thì tụi mày về đi!
Tụi nó lủi thủi ra về.
Tôi đi dạo một lát, bỗng nhỏ câm xuất hiện, mặt đầy mồ hôi nhưng rạng vẻ phấn khích, nó rút trong túi ra 1000 đồng đưa tôi. Tôi khẽ bất ngờ "Mày..." rồi kệ, cầm lấy và bỏ đi. Tôi cũng đâu có ý định nhất quyết lấy tiền nó đâu chứ, lần đầu tiên tôi trấn lột của ai đó mà lại khiến họ vui vẻ, trong khi tôi lại thấy cắn rứt.

Đang đi nghe tiếng bước chân đằng sau, quay lại thấy nhỏ đang lẽo đẽo theo tôi, mặt cười hớn hở, tôi hỏi: "Đưa tiền rồi thì đi đi, theo tao làm chi?", nhỏ lại múa tay loạn xạ, đếch hiểu :confused: Chỉ biết thấy nhỏ cười, tôi cũng cười theo. Có gì đó không đúng ở đây, cái cảm giác này không phải là cảm giác mình mới bóc lột tiền của ai đó.

Suốt dọc đường, nhỏ cứ đánh chân sáo, cố ép người vào sát tôi, tôi lấy chân đẩy nhỏ ra, nhỏ cười hi hi, lấy tay khều tôi, tôi gõ đầu nó, nó ôm đầu, nhéo lại tôi,.... hai đứa cứ đùa giỡn vô tư trên đường. Tôi cũng không ngờ mình lại có thể vui tính thế.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đêm Tây Nguyên - Dưới ánh trăng khuya
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này