Rào...rào...
Cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, những giọt mưa tí tách trên mặt đường như tên bắn. Mới đây thôi Cam Ranh còn oi bức, giờ đã chìm ngập trong một trận mưa. Mưa xuống, không gian dễ chịu hơn hẳn, mát mẻ và tẩy sạch hết những mùi khó chịu trên đường, làm dịu đi cái gay gắt chói chang của nắng. Cũng hiếm khi có cơn mưa rào như thế.
Tôi nhanh chân chạy tìm chỗ trú. Khỉ thật, không dưng lại mưa bất chợt thế này làm tôi trễ buổi học thêm mất. Núp dưới một mái hiên nhìn ra ngoài, tôi chợt bâng khuâng nhớ về những kỷ niệm mơ hồ. Cơn mưa rào quen thuộc quá, đã lâu tôi không thấy nó. Hơn ba năm nay, mưa rào đến và đi rất nhiều lần, nhưng những lần ấy tôi luôn ngồi trong nhà hoặc trong lớp, chẳng bao giờ ngó ngàng, còn chẳng biết sự tồn tại của nó. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần là một cơn mưa.
Mãi đến hôm nay tôi mới có dịp nhìn lại nó, cơn mưa rào của tôi. Đã có thời tôi rất thích tắm mưa, cứ có mưa lại reo lên và chạy tung tăng ra ngoài. Giờ hết rồi, chỉ muốn ngồi trong nhà, lỡ ra ngoài dầm mưa bị cảm không đi học được thì khổ. Những giọt mưa đan chéo mặt đường, mưa mỗi lúc mạnh hơn, mưa trắng xóa những ngôi nhà, trắng xóa những hàng cây,... Ngoài đường chẳng ai qua lại, chẳng có một chiếc xe, cũng không ai trú mưa, chỉ có mình tôi thôi, cứ như cơn mưa ập xuống dành riêng cho tôi vậy. Mới đây tôi còn lo trễ học và bực bội vì bị điểm kém, nhưng khi nhìn cơn mưa, bất giác tôi không nghĩ gì nữa, chỉ muốn đứng im nhìn nó thôi, cơn mưa thật dễ chịu, ru tôi vào giấc mộng một thời đã gần quên lãng.
Cũng dưới cơn mưa này, tôi đã cùng một cô bé núp dưới một gốc cây, rồi cô ấy trèo lên lưng tôi bảo muốn tắm mưa, và tôi cõng cô ấy vụt chạy ra ngoài. Cô gái ôm chặt tôi cười khúc khích, bên tai tôi lại văng vẳng tiếng cười hồn nhiên ngày ấy nữa rồi...
"Anh ơi, mình tắm mưa đi!"
"Sao không chờ khi chân lành rồi hãy đi..."
"Không, bây giờ cơ, lỡ lúc đó không có mưa thì sao, lỡ lúc có mưa lại không có anh thì sao. Với lại để anh cõng thế này sướng hơn..."
Tôi đưa tay ra hứng mưa, những giọt mưa mát lạnh và nặng trịch. Em nói đúng, khi có mưa thì tôi không thấy, khi tôi thấy thì lại không có em, thế tôi thấy mưa để làm gì, cơn mưa này với tôi chẳng gì khác ngoài một nỗi buồn man mác...
Không biết ở nơi đó giờ em đang làm gì, có đang nhìn mưa giống tôi không, có nhớ đến tôi như tôi đang nhớ em không, cơn mưa này sẽ ấm hơn rất nhiều nếu tôi có thể thấy em lần nữa...
Tôi thọc tay vô túi quần, chẳng ấm lên tí nào. Tôi rút tay ra hà hơi vào và xoa xoa đôi bàn tay, cũng chẳng đỡ hơn, không hiểu sao hôm nay lạnh thế nhỉ?
Tôi đứng dựa vào tường đung đưa chân, chợt thấy bên ngoài một cô gái hối hả chạy vào, tay ôm tập sách vở. Ặc, cô ấy vấp té, mưa thế này mà té thì đúng xui thật. Cô ấy ngồi dậy và nhặt sách vở, khuôn mặt cuống quýt cả lên. Tôi vội chạy ra lượm giúp cô ấy và hai đứa chạy vào trong.
- Như, lấy cái này lau đi! - Tôi rút bịch khăn giấy ra đưa cô ấy.
- Cảm ơn anh!
Như thở hổn hển, người ướt như chuột lột, những sợi tóc ướt đẫm dính chặt vào trán, che ngang nửa con mắt. Cô ấy lấy khăn giấy lau trán, rồi rà xuống mặt, rồi lau cổ... Áo quần nhỏ ướt nhẹp thấm chặt vào người, có thể thấy rõ đường viền của áo lót và chiếc quần lót bên trong (không muốn nhìn đâu nhưng thôi cứ nhìn) :sexy:
"Ực!" :sweat:
- Anh mới nuốt nước bọt đấy à? - Như trố mắt hỏi.
- Ừ, anh đang nghĩ ngày mưa thế này mà có một tô mì tôm thì thật tuyệt.
- Vậy mà em nghĩ anh nhìn em rồi nuốt nước bọt chứ - Như cười hì hì - Em ít ăn mì tôm lắm nên cũng chẳng biết...
- Nhìn em? Sao anh lại nhìn em? - Tôi làm mặt ngây thơ nhất có thể.
- Thôi đi, anh ngắm em nãy giờ còn gì, cứ giả bộ liếc liếc rồi quay mặt sang chỗ khác, em trông vậy thôi chứ có giác quan thứ sáu đấy.
- Em tinh nhỉ! Được rồi, cho em ngắm anh lại này, cứ ngắm thoải mái đi! :sogood:
- Ha ha, anh biến thái em không nhìn đâu!
Như cười một lát rồi khoanh tay trước ngực nép sát vào tường. Cứ có cơn gió thoảng qua nhỏ lại thu người lại, hà hơi vào bàn tay và liếm môi. Quần áo ướt thế kia không biết cô ấy có nhiễm lạnh không nhỉ. Bỗng Như ho khù khụ, mặt hơi tái đi, thể trạng con bé này vốn yếu mà cứ gặp toàn chuyện gì đâu, mỗi lần nhìn nó tôi cứ lo lo thế nào ấy.
- Này ổn chứ?
- Em ổn. Hôm nay trời lạnh thật nhỉ!
Tôi im lặng nhìn lên bầu trời. Cũng giống hôm ấy, tôi mong cơn mưa mau dứt để con bé kia khỏi chịu lạnh, nhưng cơn mưa này lần nữa lại trêu ngươi tôi.
- Lúc nào anh cũng mang khăn giấy hả?
- Ừ.
- Hay nhỉ? Em tưởng chỉ con gái mới mang khăn giấy bên mình thôi chứ.
- Anh còn mang son môi, nước rửa tay, len và nước hoa hiệu Victoria Secret nữa này. :sogood:
- Cái gì?!! - Như bật cười.
- Lớp anh con gái nhiều gấp bốn lần con trai đấy, trông anh vậy thôi chứ nữ tính hơn em nhiều.
- Em biết em biết, sau này anh sẽ là một người vợ quyến rũ - Nhỏ bụm miệng cười. :byebye:
Mưa mỗi lúc một to hơn. Hôm nay thật là ngày mưa dầm.
Mưa mù một góc trời, gió lạnh ùa đến làm tê tái cả con đường, mưa đan chéo đan nghiêng, tạt cả vào chỗ tôi trú mưa. Như co ro đứng nép lại gần tôi. Mưa bắn lung tung thế này có trú cũng ướt mình.
Tôi lấy tay vuốt mặt, con đường bây giờ chỉ thấy toàn mưa là mưa.
Bất chợt tôi để ý xa xa từ trong làn mưa mù một cô gái bước ra, cô ấy ôm một chiếc hộp nhỏ vừa đi vừa khóc. Con nhỏ bạo lực đó cũng biết khóc sao? Ai đánh cô ta à? Hay mới bị ông chú mắng? Hay mới đi tỏ tình và bị từ chối?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Y Trở Lại - Ngô Bình
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này