Logo
Trang chủ
Chương 49

Chương 49

Đọc to

Mẫn khóc những giọt nước mắt đáng thương và tôi bỗng tội nghiệp cô ta đến lạ.

Lại dưới chiều mưa này, lại một cô gái lê chân bước đi trong nước mắt. Đôi vai ấy lại run lên, tiếng khóc ấy lại nấc lên, lại cúi gầm mặt, lại... lại khung cảnh ngày ấy.

Tôi chẳng thấy Mẫn, tôi chỉ thấy Vy!

Vy một lần nữa bước ngang qua tôi, một lần nữa không nhìn thấy tôi. Cơn mưa lại đập mạnh vào người cô ấy, tiếng mưa trong quá khứ lại dấy lên át cả tiếng mưa hiện tại. Ừ là Vy đấy thôi, tôi đang thấy Vy đấy thôi. Cô ấy lại khóc nữa rồi.

Tôi vẫn đứng dưới mái hiên, vẫn lặng im nhìn cô ấy bước đi. Và tôi sẽ lại để cô ấy bước đi.

Tôi đã một lần không lau được nước mắt cho cô ấy, và lần này tôi vẫn lại nắm chặt tay đứng im nhìn cô ấy dần khuất lấp trong màn mưa.

Tôi muốn bước đi nhưng chân không nhúc nhích, có lẽ vì mưa quá dày nên tôi sợ mình sẽ ướt mưa. Cô ấy... lại khóc nữa rồi. Nếu tôi cứ đứng đây, có thể vĩnh viễn tiếng khóc ấy không bao giờ ngưng được.

Dặn lòng phải cố bước đi, nhưng rồi khựng lại. Phải rồi, đằng trước đâu phải là Vy, đó chỉ là Mẫn, một kẻ tôi không ưa tí nào. Cô ta khóc thì liên quan gì tới tôi? Tôi đâu có thân thiết với cô ta, tại sao tôi phải bận tâm? Cô ta khóc thì kệ cô ta, tôi không quan tâm, tôi không muốn quan tâm,...

- Anhhh...! - Như thốt lên nhưng không kịp giữ tôi lại.

Tôi vụt chạy ra ngoài. Dầm mưa mới biết mưa mạnh thế nào, tưởng như hàng ngàn viên đá đang đập mạnh xuống lưng mình vậy. Phía trước mưa dày đến nỗi tôi không biết tôi đang chạy về đâu. Tôi thấy lạc lõng giữa rừng mưa, chỉ có mình tôi giữa cơn mưa rợn ngợp này, và tôi cũng chẳng tìm thấy người tôi cần tìm. Mới đây thôi nhưng cô ta đã biến đi đâu rồi.

Tôi mặc kệ, cứ chạy thôi. Nếu không chạy tôi sẽ không tìm được cô ta, nếu không tìm được cô ta chắc hình bóng của Vy sẽ ám tôi đến điên mất. Ít nhất đây có thể là điều cuối cùng tôi làm được cho Vy, ít nhất tôi sẽ không phạm sai lầm lần nữa.

Kia rồi, tôi thấy một dáng người nhỏ phía trước. Cô ấy đi lảo đảo như người mất hồn, khuôn mặt đầy mệt mỏi và thất vọng. Tôi chạy đến chắn ngay trước mặt cô ta. Mẫn không để ý, đi đụng phải tôi mới dừng lại, ngước đầu lên nhìn tôi, đôi mắt chán nản không còn sức sống:

- Mẫn: Mày làm gì vậy?

Tôi thở hổn hển, thật may đã bắt kịp nhỏ, tôi cứ sợ đã lạc mất rồi chứ. Dưới cơn mưa, lần đầu tôi đối diện với Mẫn trong tình trạng này, chưa bao giờ tôi rối bời như thế, hiện thực quá khứ đan xen lẫn lộn. Mẫn nhìn tôi, tôi nhìn Mẫn không biết nói gì, xung quanh trắng xóa một màu, không gian dường như thu hẹp lại chỉ còn tôi và Mẫn.

- Tôi: Đừng khóc!

- Mẫn: Cái gì?

- Tôi: Tao bảo đừng khóc! Tại sao mày lại khóc? Thằng nào bắt nạt mày? Nói đi, tao giải quyết nó giùm cho!

- Mẫn: Liên quan gì tới mày!!!

- Tôi: Tao không biết.... - Tôi nhìn xuống, những giọt mưa lăn dài trên mặt làm mọi thứ nhòe đi - Tao thật sự không biết... Tại sao lại chạy ra đây... Mày thì liên can gì tới tao chứ...

- Mẫn: Vậy thì biến đi, đồ khùng!

Tôi giựt tay Mẫn lại

- Tôi: Đừng có đi như thế! - Tôi nói to.

- Mẫn *hét lên*: Vậy chứ mày muốn cái gì?!!!

- Tôi: Chỉ là... chỉ là đừng đi như thế. Nói tao nghe đi! Tại sao lại khóc? - Tôi không biết tôi đang làm gì nữa, không thể kiểm soát bản thân mình, không kiểm soát được lí trí mình, tôi chỉ muốn lau nước mắt cho cô gái này thôi. Phải chi mưa ngừng rơi thì tốt biết mấy.

- Mẫn: Sao tao phải nói với mày?

- Tôi: Vì tao không muốn thấy mày như thế. Con Mẫn láu cá, bạo lực, hung hăng, dữ dằn và luôn tràn đầy năng lượng mấy hôm trước đâu rồi?!! Mày muốn làm gì kệ mày, tao không quan tâm tới mày, chỉ là... chỉ là đừng đi và khóc trong cơn mưa rào này, đừng đáng thương trước mặt tao như thế. Mày không được làm thế, mày không có quyền làm thế, tao chịu cảm giác này một lần là quá đủ rồi!

- Mẫn: Mày nói cái quái gì vậy?! Bỏ tay ra coi! - Mẫn giựt một tay ra, tay kia vẫn ôm khư khư cái hộp - Đừng xuất hiện trước mặt tao nữa, nếu không tao đánh mày đấy!

- Tôi: Đánh đi! Tao cũng chẳng biết tao bị làm sao nữa. Nếu mày đánh có thể giúp tao trở lại bình thường và mày thôi khóc thì cứ đánh đi!

- Mẫn *gằn giọng*: Mày điên thật rồi!

Và quay lưng bỏ đi. Lại như thế, lại một lần nữa tôi đứng đây và nhìn cô ấy biến mất trong màn mưa. Tôi ngửa mặt lên trời hứng mưa, tôi không say nhưng cũng không tỉnh táo. Cô ta đi tôi đâu có quyền cản lại chứ, nhưng sao cứ thấy nhức nhối thế này. Điều tôi muốn bây giờ chỉ là mưa ngừng rơi.

Tôi lững thững đi dọc lại con đường. Bên kia nhà, dưới mái hiên, Như vẫn đứng đó và nhìn mưa. Có lẽ cô ấy đang bỡ ngỡ không biết chuyện gì đang xảy ra. Mà chuyện của tôi dẫu sao cũng đâu liên quan đến cô ấy, chuyện của Mẫn cũng đâu liên quan đến tôi, mỗi người đều có thế giới riêng mình nhưng sao với tôi nó lại phức tạp thế này.

Tôi bước tới mái hiên, Như nhìn tôi thốt lên:

- Ôi anh ướt hết rồi!

- Tôi: Ừ, giờ thì cả hai ta cùng ướt, hì!

- Như: Nhưng anh chàng lúc nãy... à không, hình như là con gái, cô nàng đó là ai thế?

- Tôi: Người quen thôi. Thấy cô ấy khóc anh chạy ra dỗ giùm đấy mà - Tôi cười.

- Như: Thế có dỗ được không?

- Tôi: Không. Thất bại rồi. Dỗ không khóc ngược lại còn quay sang mắng anh nữa. Chắc anh không có năng khiếu vỗ về phụ nữ.

Như nhìn thẳng mặt tôi, rồi nhìn nghiêng sang bên, nhìn một lát tặc lưỡi:

- Như: Anh đang có chuyện buồn hả?

- Tôi: Ừ. Anh trễ học rồi. Hôm nay nghỉ học thế nào ngày mai thầy cũng chửi.

- Như: Xạo. Không phải anh buồn vì chuyện đó.

- Tôi: Thôi em đừng đoán mò nữa. Này, hôm nay mình đi chơi đi! - Tôi cười, nháy mắt.

- Như: Hả? Đi chơi?

- Tôi: Ukm, đằng nào ngày mưa thế này cũng chẳng làm được gì, cứ đứng một chỗ thế này chán lắm. Anh cũng bị trễ học rồi, thôi dù luôn vậy. Cơn mưa này có vẻ còn lâu mới hết, giờ tranh thủ đi chơi đi! Ha, khi nào hết mưa anh dẫn em về nhà!

- Như: Nhưng em....

- Tôi: Không nhưng gì nữa, đi thôi!

Tôi nắm tay Như dẫn đi. Hai đứa đi dọc các mái hiên nhà. Ra đường cái, bọn tôi phải chạy núp dưới những tán cây, lâu lâu có chiếc xe tải chạy qua văng nước lên hết cả mặt mày, lúc đó hai đứa nhìn nhau cười ha ha.

Tôi dẫn Như vào một quán ăn, chưa kịp ngồi đã bị bà chủ quát tháo đuổi ra, tôi chửi bả: "Bà không biết khách hàng là thượng đế hả?", bả cầm chổi rượt "Thượng đế không có ướt như tụi mày"

Lúc chạy ra tôi thấy một ông khách nước ngoài đang ngồi ăn trong quán dễ thương quá nên chạy lại ôm ổng một cái, bao nhiêu nước từ người tôi bay sang người ổng. Ổng la lên, bà chủ hoảng hồn, nổi giận đùng đùng rượt theo, tôi kéo tay Như lúc này đang ôm bụng cười chạy như bay. Hai đứa vừa chạy vừa cười không ngậm miệng, chợt một chiếc xe tải chạy qua tạt nước văng vô mồm luôn, báo hại phải hứng nước mưa súc miệng.

Sau đó tôi dẫn Như đi mua cơm gà dọc đường, rồi hai đứa ngồi dưới mái hiên ăn, vừa ăn vừa trò chuyện vừa ngắm mưa. Lâu lâu lạnh quá tôi lại ngồi sát vào Như, nhỏ đẩy ra, bảo dê, một lát gió thổi qua, nhỏ lạnh ngồi sát lại tôi, tôi để yên nhưng miệng vẫn mắng nhỏ biến thái. Ngoài trời hoa phượng rơi lả tả theo những giọt mưa

- Tôi: Em mang cặp thế này chắc ướt hết sách vở rồi nhỉ?

- Như: Vâng. Ướt sạch rồi! - Nhỏ cười hì hì.

- Tôi: Vậy mà trông em thản nhiên thế!

- Như: Ha ha, dù gì cũng ướt, ướt thêm nữa có sao đâu.

- Tôi: Nãy giờ dầm mưa thế em có sao không?

- Như: Không, em vui lắm. Từ nhỏ đến giờ mẹ luôn sợ em bệnh nên không bao giờ cho tắm mưa cả, đây là lần đầu đấy!

- Tôi: Nếu anh là cô anh cũng không cho em ra ngoài mưa đâu, ai lại để cô con gái yếu ớt dễ thương dầm mưa và bị một thằng đẹp trai nào đó dẫn đi lung tung đến quên cả bệnh tật chứ!

- Như *đánh vào vai tôi*: Thôi đi ông, tự sướng hả!

Đang trò chuyện vui vẻ bỗng có chiếc xe hơi chạy qua, cửa kính hạ xuống, mẹ Như ngồi trong đó, nhìn có vẻ bà ấy đã tìm Như nãy giờ rồi, bà nhìn Như ướt đẫm từ đầu tới chân liền nổi giận mắng té tát, Như cũng đứng im chịu trận. Quát mắng Như một hồi, bà ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống. Rồi, thế nào trong mắt bà ta mình cũng bị liệt zô dạng trai hư cần nghiêm cấm rồi đây. Bà ấy bảo Như lên xe, Như nhìn tôi bái bai và ngoan ngoãn leo vào. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, trước khi đi khuất Như còn ló đầu ra cửa sổ hét lớn một câu "Cảm ơn anh vì ngày hôm nay!"

Vậy cũng tốt, Như mà đi với tôi một lát nữa chắc ngã bệnh mất, lúc đó thì chẳng biết chuyện gì xảy ra.

Tôi lại dầm mưa đi dọc về con đường. Mưa cứ dai dẳng không chịu dứt. Nước sông bắt đầu dâng lên cao, đường ngập nước, đi thế này thích thú quá ấy chứ. Đã bao lâu rồi tôi mới lại tắm mưa thế này.

Cơn mưa rào lắm lúc chỉ dành riêng cho tôi. Có những cơn mưa thường chỉ đến một chốc rồi đi, thế nhưng luôn để lại trong ta những cảm xúc lưu luyến mãi mãi không quên...

(Còn nữa)

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Đời Lính
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này