Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn lại cái quán sao thê thảm quá, hậu quả một cuộc chiến là đây sao. Nãy khi công an tới mặt đứa nào đứa nấy bơ phờ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì ráo, đến khi công an lại bắt tay chị xinh đẹp thì mới biết chị xinh đẹp đã báo công an từ trước, và rồi mọi chuyện nhanh chóng được dọn dẹp, người nào cần bắt đã bắt, người nào cần tường trình cũng đã đi theo, cũng may lúc đó mình trốn kịp, chứ ko bị đưa về đồn làm tường trình thì khổ, tưởng tượng ra cảnh ông Minh bik mình bị dẫn về đồn cảnh sát chắc ổng đứng tim chết mất.
Chúng tôi còn ngây ra một lúc như để hồi tưởng lại sự việc vừa rồi, đoạn một anh hỏi:
- Em báo công an hồi nào thế?
- Ngay lúc em thấy bọn kia chặn đầu thằng nhỏ - Chị xinh đẹp trả lời.
.....
Họ còn nói với nhau một lúc nữa, về việc sửa lại quán, về những thương tích trên người, về bọn côn đồ,... Tôi ngồi nghe thấy lòng nặng trĩu, mình ko giúp gì được cho họ cả, đã vậy trong lúc đánh nhau còn phá đồ của họ nữa, họ bị kéo vào cuộc đánh nhau cũng do mình, nếu như mấy anh chị cũng như những quán khác, đuổi hết khách ra ngoài để họ muốn làm gì làm thì quán đâu bị hư hại gì, nếu lúc đó mình ngoan ngoãn đưa hết tiền cho tụi nó thì đâu đến nỗi phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán...Tôi thừ mặt ra, nhận thấy trách nhiệm về mình quá lớn, chỉ biết nói với mấy anh chị:
- Em xin lỗi, tại em mà....
- Ai bảo tại em chứ, bọn nó cũng thường đến đây phá rối khách hàng, đó giờ anh gai mắt bọn nó lâu rồi, nhưng đến độ chặn đường khách hàng xin đểu tiền thì anh ko nhịn được nữa, nếu ko giải quyết đám đó trong hôm nay thì khách nào dám tới đây nữa chứ...
- Có khi nào sau này tụi nó trả thù ko nhỉ?
- Yên tâm, giờ mình thủ sẵn mã tấu với côn, gậy trong nhà, tụi nó mà tới phá thì mình chơi với tụi nó luôn. Nếu đánh ko lại cùng lắm báo công an!
......
Ngồi một chặp tôi coi lại đồng hồ rồi đứng dậy tạm biệt:
- Thoy mấy anh chị, đến giờ em về rồi. Bye bye!
- Bye em!
Tôi thở phào và bước đi, mọi chuyện coi như ổn rồi, bỗng tôi vấp phải mảnh vỡ một chậu bonsai gần đó, tôi té nhào tới trước đập đầu vào một anh ngồi gần đấy làm anh ấy bật ra sau và bất tỉnh. Chị xinh đẹp la lên:
- Bạn trai của tôi!!!
- Em xin lỗi!!!
............
3:30 chiều, tôi vẫn tiếp tục lang thang tìm đường về nhà.
Tôi dạo thơ thẩn qua các dãy phố, các ngôi nhà ở đây đáng yêu hơn hẳn ở Cam Ranh, tôi đứng lại xem một người vẽ tranh đường phố. Anh ta dùng những lọ sơn đủ màu phun lên mặt tường, tôi tự hỏi có khi nào anh ta mắc lỗi phun sai chỗ hay phun sai màu ko, nếu sai thì phải sửa làm sao, lấy màu sơn khác phun đè lên à? Anh ta phun màu tứ tung, tôi nghiêng đầu qua rồi ngọe đầu lại, thật sự chẳng hiểu anh ta đang vẽ gì nữa. Tôi cảm thấy khâm phục những người nghệ sĩ này, họ có sức sáng tạo mãnh liệt và tài năng điêu luyện, ta chẳng biết được họ đang vẽ thứ gì cho tới khi bức tranh hoàn thành. Khi đã vẽ gần đầy bức tường bỗng tôi nghe một tiếng quát lớn từ đằng sau "Ê thằng kia mày làm gì đó!", quay lại thấy một chú an ninh từ xa chạy tới, tay cầm cây baton chĩa vào tụi tôi. Anh nghệ sĩ ngay lập tức ôm đống đồ nghề vụt chạy đi, tôi còn đang bối rối thì chú an ninh quát lần nữa "Hai đứa bây đứng im đó, đừng có chạy à!". Ổng đuổi tới gần rồi, làm sao đây? Thấy cây baton tôi hãi quá cũng bỏ chạy luôn. Dù đứng lại cũng bị mang về phường chưa chắc giải thích được. Mà có ai ngờ thằng cha lúc nãy là dân vẽ bậy chứ nghệ sĩ đường phố cái gì, mình cũng dư hơi đứng xem hắn vẽ!....
Chạy một đoạn khá xa tôi dừng lại đứng thở dốc, ngày gì cứ bị rượt suốt. Tôi dừng lại trước một ngôi nhà đang mở tiệc, họ nướng đồ ăn trong sân và bày ra bàn, mùi thơm phức làm tôi xém chút trào nước miếng. Họ nói cười vui vẻ, trông như một buổi tiệc gia đình, những người già quây quần bên con cháu, những người đàn ông, đàn bà lo nấu nướng thức ăn, trên môi ai cũng nở nụ cười tươi, nhìn họ thật ấm cúng, bất giác tôi cũng muốn mình được là một trong số họ, được ngồi vào bàn, trò chuyện vui vẻ và.... đớp con gà quay kia. Bên ngoài có mấy đứa bé đang chơi, hình như con cháu của họ, trong đó có một bé gái cứ loay hoay dưới một tán cây, cứ ngửa mặt lên nhìn cây chẳng chịu đi đâu. À ra quả bóng của cô bé bị kẹt trên đó, cô ko lấy được nên chỉ có thể đứng đó nhìn nó. Tôi bất giác mỉm cười, cảnh này quen thật, mấy bé gái cứ thích quăng bóng zô bụi rậm, cây cối cho nó kẹt chơi hay sao ấy. Tôi tới gần nhìn cô bé và mỉm cười:
- Nếu em lấy cho anh cái đùi gà trong bàn kia, anh sẽ lấy quả bóng cho em, chịu ko?
- Chịu.
Nói rồi cô bé chạy vào bàn xin cái đùi gà, chạy ra lén đưa cho tôi, tôi nhảy lên chộp quả bóng xuống, nhưng khi vừa đưa cho cô bé quả bóng đột nhiên nổ cái "đùng!". Cô bé giật mình và òa lên khóc, mọi người trong nhà nhìn ra, có tiếng quát lớn:
- Thằng kia! Mày giựt đùi gà của con bé hả!!
- Không! Anh ấy làm nổ quả bong bóng của con, hu hu... - Con bé vừa khóc vừa mếu.
- Thằng kia! Mày làm nổ quả bóng của nó rồi giựt đùi gà của nó hả!!!
Thế là cả gia đình xách chổi rượt tôi, và như mọi lần, tôi cắm đầu bỏ chạy.
Tôi trốn vào một ngôi chùa gần đó, vừa dáo dác tìm chỗ nấp vừa xực miếng thịt gà. Bọn người kia ko thấy tôi cũng bỏ đi, tôi thở phào bình tĩnh lại. Tôi đang đứng trong hành lang nhà chùa, xung quanh nhiều người qua lại, tôi lật đật giấu cái đùi gà đang ăn dở ra sau lưng. Tôi nghe loáng thoáng vài người nói:
- Mấy ông sư chùa này gắt lắm đó, mang thứ gì phạm giới vào lỡ bị bắt là coi như xong!
- Ừ, cẩn thận vẫn hơn.
Nghe thế tôi bắt đầu lo lắng, cứ cầm đùi gà đi đi lại lại giữa chùa thế này ko ổn. Tôi nép vào góc tường, mắt nhìn ra bầu trời còn tay lén bỏ đùi gà vào tay nải của ai đó, xong giả vờ ngây ngô miệng huýt sáo rời đi. Một người lại nhắc tôi, giọng nghiêm trọng (chẳng lẽ ông ta thấy hành vi bất chính của mình rồi sao?!!!):
- Ngừng lại đi! ....Huýt sáo là điều cấm kỵ ở đây.
Huýt sáo cũng ko được sao? Nội quy nghiêm khắc thật! Ko bik sẽ thế nào nếu cái đùi gà đó bị phát...
- Ai bỏ đùi gà vào tay nải của tôi thế! - Một chú hòa thượng la lên.
Sư trụ trì đứng đằng xa thấy đùi gà trên tay chú hòa thượng liền quát lớn:
- Hạnh Tâm! Con lén đem đùi gà vào chùa hả!!!
- Ko, con, con....
Mấy sư thầy
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này