Logo
Trang chủ

Chương 91

Đọc to

**Nguyệt Anh?....**

…Tên đẹp đấy. - Tôi lục tìm những chiếc đinh, xem lại những chỗ cần đóng.

- Hưm, lần đầu có người khen tên em đẹp đấy.

- Mẹ anh bảo mọi cái tên đều có ý nghĩa riêng của nó. Và để đặt một cái tên sẽ theo mình cả đời không phải là chuyện dễ dàng. Mẹ đặt anh tên Huy vì muốn anh luôn mạnh mẽ và gặt được thành công trong cuộc sống, hơn hết là luôn đi trên con đường đúng đắn, trở thành con người tử tế - Tôi phì cười – Tử tế đâu chưa thấy chỉ thấy hồi nhỏ làm bao nhiêu đứa phải khóc…Còn tên em thì sao? Anh đoán em sinh vào một ngày trăng rằm đúng không?

- Không… Em chưa bao giờ hỏi mẹ về chuyện này cả.

Tôi đóng đinh vào mấy thanh gỗ. Cô bé ngồi chăm chú quan sát tôi.

- Với anh cái tên là món quà ý nghĩa nhất mà một người có thể tặng mình. Anh có tật lạ lắm nhé, anh thường lưu luyến những đồ vật đã theo mình một thời gian dài, từ cái áo, cái quần hay cái bàn chải,…Như đôi dép này chẳng hạn, anh mang nó được 2 năm rồi, và anh chắc một ngày khi phải vứt nó đi anh sẽ…khóc mất. *cười* Những lúc như thế anh muốn gọi nó bằng một từ gì đó, một từ để biết nó khác với những đôi dép khác. Chắc vì thế mà những cái tên ra đời.

- Hi, em cũng vậy nè, thường xuyên luôn. *giơ chiếc máy ảnh lên* Nó theo em từ nhỏ rồi, em không muốn phải bỏ chiếc máy ảnh này đâu.

- Anh thấy em lúc nào cũng mang nó bên mình đấy.

- Dĩ nhiên, nó là bạn thân của em mà – Nhỏ nhìn chiếc máy, lấy tay vuốt nhẹ ống kính – Đây là món quà sinh nhật lúc em tám tuổi, nó vốn của chú em, chú ấy là một nhiếp ảnh gia. Năm ấy chú theo đoàn đi làm một bộ ảnh về động vật dưới nước, em chẳng biết chính xác chú đi đâu, chỉ biết là đi xa, và đi lâu. Trước khi đi chú tặng em chiếc máy này làm quà kỷ niệm… - Nguyệt Anh nhìn vào màn hình, ấn nút gì đó liên tục - … Đó cũng là lần cuối em gặp chú…

- Thế chú không liên lạc gì với em à?

- Chú có viết thư, thật là, thời buổi nào rồi còn viết thư, chú có gửi em mấy tấm hình chú chụp nữa,… Đây anh xem, hình chú em này – nhỏ chồm tới đưa tôi xem, giữa màn hình máy ảnh là một người đàn ông độ 35 đến 40 tuổi, râu ria xồm xoàm, mặc áo khoác dày cóng - Còn nhiều bức hình nữa nhưng em để ở nhà rồi, có lưu mỗi tấm này trong máy thôi.

- Anh đoán chú em đang ở Nam cực.

- Hửm? Nam cực? - Nhỏ nheo mắt.

- Thì đây, xung quanh toàn băng với mấy con chim cánh cụt, không ở Nam cực thì là gì.

Nhỏ nhìn một chặp rồi nghếch môi.

- Sao ổng ở Nam cực mà em không biết? Ổng cũng chẳng bao giờ nói cả… - Nhỏ lườm tấm ảnh, có chút giận dỗi.

- Chắc ổng quên kể thôi… - Tôi cắm cúi rút mấy chiếc đinh gãy ra, và đều đặn thay những chiếc đinh mới vào - …mà nhân tiện chú em có nổi tiếng không?

- Nổi tiếng không không biết chứ search trên mạng chẳng thấy tên ổng đâu.

- Còn trên tạp chí?

- Cũng chẳng có. - Nhỏ thở dài - Chẳng biết tin tức gì về ổng cả.

- Ha ha, vậy mà tên em lại có trên tạp chí rồi đấy.

- Ô, trùng tên à? - Nhỏ ngạc nhiên.

- Ừ, trùng “Nguyệt Anh” luôn mới ghê chứ. Để lát anh… - Tôi định bảo sẽ cho Anh xem mấy tấm ảnh của Nguyệt Anh nhưng chợt nhớ đến mấy tấm 18+ nên khựng lại... Có lẽ không cho xem thì tốt hơn - …à quên, mấy tạp chí đó anh cho bạn mượn rồi, thôi để bữa khác vậy.

- Ảnh đẹp không anh?

- Ừ…đẹp – Tôi tự hỏi nhỏ sẽ phản ứng thế nào khi thấy cảnh Tình yêu đồng giới nhỉ? :sexy:

- Em xem tạp chí ít khi để ý tên tác giả lắm nên cũng chẳng biết ai là ai, nếu không phải người quen thì chẳng mấy khi nhớ được tên họ đâu…

Nhỏ nói huyên thuyên một chặp nữa rồi lại đưa máy lên chụp tôi cái “tách”, cô bé có vẻ thích thú việc này lắm.

- Nguyệt Anh này, nãy anh thấy sau mấy ảnh của em có chữ NALY, là gì thế?

- À, là tên chiếc máy ảnh – Nhỏ nhe răng cười.

Tôi tròn mắt, quay qua nhìn nhỏ.

- Tên của chiếc máy?....Ay da!... - Tôi sơ ý gõ búa lên đầu ngón tay.

- Á, anh có sao không, đâu đưa tay em xem! – Nhỏ hoảng hốt. :sweat:

- Không sao đâu, sưng tí thôi – Tôi thổi nhẹ lên đầu ngón tay.

Nhỏ giựt lấy tay tôi.

- Trời, sưng to như bị ong đốt mà kêu nhẹ! Để em vào nhà lấy thuốc.

- *Giữ tay nhỏ lại* Khỏi đi, coi em kìa, chưa gì đã cuống quit cả lên, anh mà bị chảy máu chắc em khóc thét mất – Tôi cười phì. :nosebleed:

- Khỉ! Lúc nào đau cũng cười thế này hả?! – Nhỏ nhíu mày.

- Hì, đáng nhẽ đau lắm nhưng thấy có cô bé đang lo cho mình dễ thương quá nên hết đau luôn… :byebye:

- Giỡn! – Nhỏ đánh mạnh vào vai tôi.

- Này, anh đang đau mà em còn đánh!

- Đánh thêm mấy cái nữa cho chết luôn! - Nhỏ đánh huỳnh huỵch vào tôi.

Đề xuất Voz: Khiêu vũ giữa bầy Les
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này