Tôi ngồi xoa xoa và thổi phù phù vào ngón tay một lát cho bớt sưng lại và bắt đầu đóng đinh tiếp.
- Em đặt cho máy ảnh tên NALY hả? - Tôi hỏi.
- Đó là chú em đặt, nghĩa là “Nguyệt Anh, Love you” – Nhỏ cười tươi.
- “Nguyệt Anh, Love you”?... - Bất giác tôi ngoác miệng cười vang - …Ha ha, cái tên hay nhưng dịch ra sến bà cố! :big_smile:
- Anh muốn chết hả? – Nhỏ nhe răng hăm dọa, giơ máy ảnh đòi đập vào đầu tôi - Anh bị dập ngón tay là đáng mà. :choler:
- Khì, đùa thôi….em thật may mắn khi có ông chú như thế - Tôi vòng tay kéo nhỏ lại gần.
- Anh có bao giờ đặt tên cho đồ vật không?
- Không. Không như em, anh là một cậu bé bình thường. :look_down:
- Ý anh bảo em không bình thường hả!!! - Nhỏ đẩy mạnh tôi ra.
- *cười* Ừ, em không bình thường vì em là một cô bé đặc biệt.
- *nhỏ cười mỉm, nháy mắt* Ý anh là em cá tính phải hông?
- Không, lập dị thì đúng hơn.
- *đánh vào đầu tôi* Nói một hồi thì vẫn là trêu em.
Tôi nhìn cô bé bất giác bật cười thích chí. Sao ở bên cô nhóc này tôi cứ cười mãi thế. Với ai em cũng dễ gần thế này à?
- Với ai anh cũng dễ gần thế này à? - Cô bé hỏi.
“Wtf?”, tôi ngạc nhiên trong giây lát…
- …Chết thật, bộ dạo này anh thân thiện lắm hay sao mà nhiều người hỏi câu này thế, chỉ là ngồi gần cười đùa một chút thôi mà…. Được rồi, thế này nhé, để anh ngồi cách xa em 3 m cho an toàn *lui ra 3m*…Có điều, *vò đầu gãi tai* thế này thì chắc phải thi xem ai hét to hơn mất thôi, về khoản này thì anh vô địch đấy nhé, dám thi không? - Tôi nói lớn. :byebye:
Nhỏ bật cười vẫy vẫy bàn tay:
- Thôi thôi em thua, lại đây đi, anh không phải người dễ gần được chưa…
Nhìn em cười tôi xao xuyến đến lạ. Em mới là người dễ gần. Em chủ động bắt chuyện với tôi trong lần đầu gặp mặt, khi tôi đang lạc lõng. Em kéo tôi vào thế giới của em, cho tôi cảm giác mình cũng là một nhiếp ảnh gia dù trên tay không có máy ảnh, dù em không biết nhiếp ảnh là mơ ước của tôi. Những lần tôi gặp em không nhiều, và mỗi lần gặp chỉ đôi ba câu qua lại rồi đi, nhưng sao lại thấy vui vẻ, lại yêu đời đến thế. Lần này cũng vậy, em làm tôi quên hết mọi chuyện và nói cười vui vẻ mặc dầu mới tiếng trước tôi còn đang suy tư, chán nản vì chuyện của Mẫn.
Thế giới qua đôi mắt em không quá phức tạp và nhiều tâm tư, chúng chỉ là những cái nhìn trong ống kính, em chỉ muốn sao có những bức ảnh đẹp nhất. Chắc vì thế mà tôi bị cuốn vào thế giới ấy, mọi thứ thật đơn giản, mọi thứ tất thảy đều chỉ là những pô ảnh, nó chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, và tôi có thể bật cười chẳng cần phải nghĩ ngợi gì.
Tôi pha ít nước vào sơn, phết lên hàng rào. Tôi lướt cây cọ theo một chiều, dậm mạnh những chỗ khó sơn, cẩn thận và khéo léo như đang vẽ một bức tranh. Mùi sơn mới thoang thoảng nghe thật dễ chịu, như tắm lên hàng rào cũ kỹ một sức sống mới.
Đã lâu rồi tôi mới cảm giác được cái hàng rào gỗ của ngày xưa…
Nguyệt Anh ngồi cạnh nguậy nguậy thanh gỗ vào lọ sơn cho tan đều ra, Cô bé hết nhìn lọ sơn lại nhìn hàng rào, hết nhìn hàng rào lại nhìn tôi…
Bỗng một tiếng “tách” vang lên
- Em lại chụp anh nữa đấy à? - Tôi hỏi, tay vẫn sơn đều.
- Vâng, khi sơn trông anh đẹp cực.
- Giờ mới nhận ra anh đẹp trai hả? :nosebleed:
- Em nói đôi mắt của anh kìa – Nhỏ vẫn chăm chú vào màn hình máy ảnh - Nó rất có hồn, như chứa một hoài niệm xa xăm nào đó.
- ….Thế à?! – Tôi ngưng lại trong giây lát.
- Cái hàng rào này có gì đặc biệt với anh thế?
Tôi đặt cọ xuống, nhìn xa xăm vào chiếc hàng rào.
- Cũng không có gì, hồi ấy có lần anh cãi nhau với bố, trong lúc mất tự chủ anh đã bỏ nhà chạy đi, sau bị bố bắt lại cho ăn một trận đòn nhớ đời. Lúc ấy bố sợ anh lại lén bỏ nhà đi nữa nên làm cái hàng rào này, nó không quá cao nhưng đủ để chặn anh không leo ra khỏi nhà được, rồi anh cứ quanh quẩn mãi với cái hàng rào…. Giờ lớn rồi, leo qua hàng rào được rồi, nhưng hàng rào chẳng còn đứng vững cho anh leo qua nữa….Thế nên anh phải sửa lại nó….
- Để một lúc nào đó anh lại có thể leo qua hàng rào?
- Ừ có lẽ vậy… - Tôi cười.
Để một lúc nào đó anh lại có thể leo về tuổi thơ của mình…
- Hồi nhỏ anh trẻ trâu thật nhỉ, dám bỏ nhà đi luôn cơ đấy?! - Nhỏ hỏi giọng chọc nguấy.
- Ơ vậy em chưa bỏ nhà đi bao giờ à? – Tôi ra vẻ ngạc nhiên.
- Mắc gì em lại phải bỏ nhà đi? - Nhỏ tròn mắt.
- Anh tưởng đứa trẻ nào cũng phải từng bỏ nhà đi một lần chứ!
- Anh khùng à, có đứa trẻ nào bình thường lại tự bỏ nhà đi?
- Chậc, vậy ra em chưa bao giờ bỏ nhà đi à, tuổi thơ gì chán thế! - Tôi nguýt miệng.
- Anh điên quá, bộ phải bỏ nhà đi thì tuổi thơ mới thú vị à?!!!
- A hết nói anh khùng đến bảo anh điên này, phải dạy dỗ em lại mới được! – Tôi cốc đầu nó một cái.
Ơ, tôi xem lại tay mình…hình như nó dính một ít sơn…
- À Nguyệt Anh này, anh nghĩ khi về nhà, em nên…gội đầu kĩ một tí… - Tôi cười gượng tỏ vẻ hối lỗi.
- Gì cơ?!... – Nhỏ đưa tay vuốt mấy cọng tóc trên trán - …A tay anh dính sơn!!! – Nhỏ la lên.
- Ừ ừ anh xin….
- Á tóc em dính sơn!!! – Nhỏ hét lên.
- Xin lỗi! Anh xin lỗi mà! – Tôi chắp hai tay xin lỗi.
- Không xin xỏ gì hết! – Nhỏ ngay lập tức quẹt một ít sơn trong hũ bôi lên mặt tôi, đoạn cười thích chí.
- A sơn này khó chùi ra lắm đấy! – Tôi thốt lên.
Nhưng con nhỏ chẳng quan tâm, cứ nhìn tôi cười, rồi quẹt nhanh mấy cái lên cổ tôi nữa.
- Được rồi em muốn giỡn với sơn à! – Tôi nhe răng cười nham hiểm…
- Ê cái mặt anh dzậy là sao?! Ê ê!!..
Tôi ngay lập tức đè nó ngã phịch xuống, tay phết vào hũ sơn quệt lên mũi, lên má nó. Nó giằng tay tôi ra, cười thích thú:
- A giờ anh muốn chiến tranh chứ gì!
Nguyệt Anh nhúng tay vào hũ sơn bôi lên người tôi, lên quần lên áo, chà chà lên mặt tôi. Tôi bắt đầu lên máu!
- Ê ê anh bạo quá…Anh đang đánh em đấy hả?!...Tránh cái máy ảnh của em ra!… Ế không chơi bôi lên tóc à nha!…. - Nhỏ hét lên.
- Ấy đừng nhột nhột, đừng thọc lét mà….Ê không chơi tạt sơn như thế, anh chưa sơn xong hàng rào mà….Ay da, sao em lấy cây gỗ quoánh anh!... A đừng kéo tai anh….A a sứt tai mất!....
- Ấy, anh kéo tay em đau quá!...Ngồi dậy coi, sao lại đè lên em…Cái máy ảnh của em đâu rồi…Trời ơi bộ đồ của em….
- Ặc em đá anh đau quá…Ê nhảy xuống khỏi lưng anh coi…Ê ê hồi nãy ai bảo không chơi bôi vào tóc…
- Để em nhuộm tóc cho anh luôn…
- He he, tay anh dính đầy sơn rồi này, lần này em chết chắc….
- Á đừng!!!.......
Đề xuất Bí Ẩn: Mục Dã Quỷ Sự - Ma Thổi Đèn
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này