Ba gã đàn ông nhìn D chằm chằm, trong khoảnh khắc D nghĩ rằng chúng sẽ lao vào xử đẹp hắn. Nhưng trái với cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống kia, cả ba vẫn đứng im như tượng, mắt không rời D. Còn D, hắn vẫn thản nhiên ngồi hút thuốc, làn khói phả ra cùng tiếng thở dài. Hắn liếc nhìn ba gã, hai tay đút túi quần một cách gượng gạo.
-Người là của tao, cái túi là của chúng mày!! Ok? – Hắn hất hàm về phía gã đứng gần nhất.
-Lão già ấy đòi cả người lẫn túi!! – Gã liếc nhìn cô gái đang ngồi dưới đất. – 50:50!!
-Chúng mày bị ngu à!! – D vứt điếu thuốc xuống đất. – Người là do tao tìm thấy!! Chúng mày nhào vô đòi ăn!! Bộ chúng mày không có não chắc!!
-Mày nghĩ mày thoát khỏi đây an toàn với bọn tao chắc!! – Gã đàn ông có đôi lông mày rậm ngồi phịch xuống. – Khu phố xxx này tụi tao bảo kê hết gái, chắc mày đ** biết quán này của tao thì phải!! Chuyện gì xảy ra ở xxx này tụi tao là người giải quyết!! Mày là vương là tướng ở đâu tao không cần biết. Nhưng vào đây thì mày phải biết ai là bố ai là con.
-Ờ nhỉ!! – D nhếch mép cười. – Một mình tao ra khỏi đây cũng đủ trầy trật rồi, còn lôi thêm hai đứa này nữa chứ!! – Nhưng mày nên nhớ, tao trầy trật thì hội mày cũng chẳng lành lặn gì đâu!! – Hắn rút khẩu súng trong túi ra, lên đạn.
Gã đàn ông vẫn bình thản. Phía ngoài, hai tên còn lại đã vào hẳn trong phòng, đứng ngay trước mặt D.
-Tao biết thừa mày không dám bắn đâu!! Đừng có dọa!! Quán này giờ toàn người của tao cả. Mày có dám bắn, thì liệu có bắn được cả chục thằng một lúc không!! – Khuôn mặt vuông chữ điền của hắn vênh lên đầy ngạo mạn.
-Quán này tên gì ấy nhỉ!! – Bất chợt D đổi chủ đề, cầm lấy cái menu, điệu bộ như vừa phát hiện ra điều gì quan trọng lắm. – Số 157 phố xxx à. Lại còn đối diện mấy cái nhà nghỉ to đùng nữa chứ!! Coi bộ quán của mày kiếm cũng khá đấy mày nhỉ!!
-Đừng có đánh trống lảng!! Giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là để con bé ấy lại, ra ngoài bình thường như khách hàng. Hai là mày ra ngoài trầy trật mà vẫn phải để con bé lại. Chọn đi.
-Cho tao hát bài xong tao chọn nhá!! – Hắn với tay lấy cái điều khiển, tay kia cầm danh sách bài hát. Không đợi gã đồng ý, khuôn mặt D lúc này lại trở về vẻ của gã thanh niên vừa tán tỉnh cô gái đang loay hoay mặc lại áo trước mặt ba người đàn ông!! – Ê chú em!! Chọn bài đi!! – Hắn quay sang phía cô gái vẫn còn ngồi dưới sàn. – Mình đang dở cuộc vui mà cô em!! Tiếp tục chứ!!...
-Cái đ…!! Mày trêu ngươi bố đấy à!! – Mặt đỏ bừng, gã đàn ông đạp chân vào cái bàn trước mặt!! – Nhanh cm mày lên!! (Bố thông @SS giờ). – Hắn nghiến răng ken két, những bắp thịt nổi lên cuồn cuộn.
-Thôi nào ông anh!! Mấy khi có người đẹp thế này ở đây!! Cho tui vui vẻ chút gỡ tí công sức chứ!! – D nháy mắt với gã, khuôn mặt ranh mãnh khác thường. – Không muốn xem sao!! Ở kia chọn bài đi mày!! Không hát để tao còn hát chứ. – Hắn nói với nó.
Nãy giờ nó như hóa đá, tâm trí đâu mà chọn. Trước mặt là một gã đô con. Phía ngoài, tiếng động ầm ĩ át cả tiếng nhạc trong phòng đủ cho nó thấy có ít nhất vài chục tên đang chờ D xông ra là chỉ việc xông tới. Ngồi cạnh D, chặt cứng trong vòng tay hắn là cô gái mặt tái mét vì sợ, cả người run rẩy, nước mắt chực trào ra bất cứ lúc nào. Bỗng nó thấy trong túi quần D lóe lên chút ánh sáng, nó chợt hiểu…
Chép miệng một cái, gã đàn ông quay mặt vẻ ngán ngẩm.
-Nhanh cm mày lên…!! Hát xong bài không trả lời bố đập chết cm mày….!! – Gã gằn giọng, nhưng trong mắt hắn lại lộ rõ chút tò mò, thích thú.
Phớt lờ gã, D cầm mic:
Thế đó em, đời đâu nào phải giấc mơ
Cớ sao lại quá thơ ngây, lạc chân vào nỗi đoạ đày
Để bao năm tháng xuân xanh trôi theo lời hứa rêu phong
Người ta nay đã quên em, sao em còn (đứng) đó trông mong.
Nước mắt có làm nỗi đau nguôi ngoai thì xin hãy khóc thật lòng
Hãy khóc để rồi cố quên nỗi đau này
Giờ đây còn chi đâu cho em níu kéo niềm tin.
Thế đó em, đời là như thế đó em
Người ta ai cũng lắm tính toan
Tránh than làm chi khi tình là gian dối?
Thế đó em, thà là đau đớn để lớn khôn…….
Trong không gian mờ ảo vì đèn nháy, giọng hát của hắn vang lên. Hắn đang hát thật sự, không đoái hoài đến những người có mặt trong phòng, phiêu theo dòng nhạc. Chất giọng của hắn không hay, nhưng ẩn sau giọng hát ấy như có một nụ cười chua xót vang lên theo mỗi câu từ.
.
.
.
.