Hắn cười phá lên cùng với mấy thằng đàn em bên cạnh, tiếng cười mấy gã vang lên trong cái công viên vắng nghe rợn người, mấy con nhỏ đi cùng Linh thì đứng xung quanh lấy tay che mặt, giả bộ thẹn thùng với hắn. Còn nó, trong đầu lúc này nó không quan tâm đến mấy câu nói chọc khoáy của bọn chúng mà chỉ nghĩ làm cách nào không phải gọi Thư tới mà vẫn thoát được tình cảnh này, cho dù sau hôm nay chúng có làm gì thì cũng mặc, để đó tính sau. Nó chợt nhớ đến lúc ở quán karaoke, trong đầu nó lóe lên ý nghĩ “gọi cho D!!! nhanh”. Rút điện thoại, nó lục tìm danh bạ…. Đây rồi, cái tên có mỗi chữ cái đập vào mắt nó. Nó nhìn gã.
- Đợi chút tao gọi Yến Chi ra….!!! – Máy đã quay số…..
- Tút tút…..!! - Chết rồi, thuê bao rồi. Làm sao đây… - Mặt nó đã bắt đầu có dấu hiệu biến sắc.
- Đưa đây….!! Gã trọc đầu đưa tay giựt phắt cái điện thoại trong tay nó, đưa lên nhìn… - Cái đ…. Mày gọi cho ai đây con…. Vụt!!! – Bàn tay hắn đưa sượt qua mũi nó, để lại cái vết xước nhỏ trên sống mũi, may mà nó kịp tránh….
- Sao không thấy tên Yến Chi nào vậy…. !! Thằng kia mày lưu tên con ph… là gì???? – Hất cằm, hắn hỏi nó.
Mắt nó trừng trừng nhìn gã, đã vậy thì nó cũng đếch sợ nữa, chơi tới cùng với bọn này….
- Tìm tên Thư xem!! Em thấy nó gọi con bé là Thư đấy…..!! – Con nhỏ đừng cạnh nói với gã…
- Đây rồi!!! – Hắn bấm nút, lúc này nó mới chợt thấy mình ngu khi lúc đầu cứ nghĩ chúng không biết nó gọi Yến Chi là Thư, nên có bị giật điện thoại cũng không sao.
- Đến chỗ công viên hẻm 35 nhá!! Thằng bồ mày đang ở đấy!! – Hắn nhắn vỏn vẹn một tin nhắn sau khi gọi vài lần mà Thư không nhấc máy…- Cầm lấy!! Giờ chú thick solo phải không!! – Hắn nhảy xuống xe, bẻ tay kêu răng rắc.
Nó nhìn gã, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, thở dài thượt thượt lắc đầu chán nản.
- Đành vậy chứ biết sao giờ!! – Nó lẩm bẩm.
- Hình như chú chưa nghe tên anh bao giờ thì phải!! – Gã bẻ cổ.
- Mày nghe danh Lực “bạo” chưa con!! Ảnh mới ở trại ra vài tháng vì tội đâm người ta đấy!! – Gã tóc mào gà nhuộm đỏ chót nói xen vào!!
- Đi theo tao!! – Nó quay đầu không thèm nhìn. Tay đút túi quần.
- Đứng lại, mày không biết tao là ai à mà dám sai như thế!! – Gã cởi áo đáp về phía nó, phía bên cạnh hông lộ ra con đại bàng nhỏ đang xòe cánh.
- Là cái thằng sợ đến nỗi không dám đi cùng tao kiếm chỗ vắng người để giải quyết!! – Nó bước đi mặc kệ mấy gã đang định kéo lại..
Nhìn nhau nở nụ cười mỉa mai, như đang được xem một màn kịch tấu hài mấy gã hất cằm bảo nhau đi. Không quên bảo mấy con nhỏ ở lại đó đợi Thư.
. . .
Con hẻm tối om hun hút im ắng một cách lạ thương, trong đầu nó có chút bất an… nhỡ không đúng kế hoạch nó nghĩ thì nó sẽ ăn đòn no với mấy thằng đang đi theo phía sau mất. Càng đi vào trong, con hẻm càng hẹp, nhưng nó biết cuối cái đường hẹp này sẽ là một bãi trống rộng, nơi mà nó đang cần đến…
- Ê!! Đi đâu đấy mày!! Hẻm này tao nhớ trước kia là hẻm cụt, bên trong toàn rác mà!! Đi nữa làm gì….. - Một gã nhìn quanh hỏi nó….
- Đi đi hỏi lắm….!! Dứt câu nói, cái nó tìm cuối cùng cũng hiện ra trước mắt… bãi đất trống rộng thênh thang cuối con hẻm. Trong bãi duy nhất có một cái nhà tranh to mà thôi, và nó biết thừa là cái nhà tranh ấy lúc này đang sáng đèn, phía trong là những âm thanh chát chúa…. Phía xa, trước căn nhà cái bóng giống như con bò tót đang hăm he lao về phía trước hôm nay đang ngáy khò khò trên cái cục bê tông to bản….
- Chỗ này rộng đấy!! – Gã trọc đầu nhìn quanh bãi đất trống. – Vào nhanh!! – Gã đạp vào lưng nó khiến nó dúi về phía trước, nhưng may sao nó kịp giữ thăng bằng lên không ngã. Phía xa con bò tót đang trở mình.
Nó quay đầu nhìn gã, miệng cười hì hì!! Mặc dù nó biết nó chuẩn bị ăn đòn dở sống dở chết, nhưng nó đâu chịu để yên ấy gã dám nói Thư của nó là…. Cúi người nhặt hòn đá dưới đất to cỡ lòng bàn tay, nó tung tung thử độ nặng của hòn đá.
- Chơi đá với tao à!! – Gã cười rút sau người ra cái ống tuýp dài cỡ cánh tay. – Bỏ xuống thì tao ầy đủ sức lết ra, không thì nằm luôn đây bây giờ.
- Hì hì…!! Nó nhìn gã cười phụt ra nhăn nhở!! - Ờ thì bỏ.
- Xoạch … xoạch…. Bụp……!!! – Hòn đá bay thẳng về phía nóc căn nhà, lăn xuống trúng ngay cái gã đang ngủ say sưa bên ngoài khiến hắn giật mình ngồi dậy.
- Cái đ …..c……m chúng mày….. bố dẫn người đến dần chúng mày trả thù đây!!!
Cánh cửa căn lều bật mở. Túa ra phải đến gần 2 chục gã, trên tay mỗi gã là những thanh kiếm, mã tấu sáng loáng….
- Cái đ…m thằng ranh con!! Chúng mày đến số rồi!!.... Con bò tót giờ đã đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng đến nỗi ngay cả trong bóng tối mờ mờ chút ánh đèn vàng từ cửa sổ hắt ra cũng nhận thấy….. tiến lại phía nó. Hừng hừng hỏa khí, cả hội chực lao vào đánh cái thằng nhóc đeo kính đang đứng trước một đám co rúm vì sợ phía sau lưng.
.