Logo
Trang chủ
Chương 37

Chương 37

Đọc to

"Hôm nay đúng là ngày đen đủi, đi đâu cũng bị người ta đánh! – Nó nghĩ thầm. Rồi nó chợt nhớ lại cảnh lão trong xe ô tô đưa tiền cho gã thanh niên đến làm quen Táo ở sàn nhảy. – Bên cạnh mình là hai cô gái liễu yếu đào tơ, làm sao thoát khỏi đám này đây?!"

"Ông ra xem ai xác nhận cho đúng chứ, ngồi đó lỡ nhầm lẫn thì sao!" – Đây rồi, chính gã này.

Hai gã đàn ông trung niên từ từ tháo dây an toàn. Trong khi đó, chị Táo xuống xe, chạy lon ton trên đôi guốc cao gót, nom như con chim sẻ đang nhảy nhót. Phía sau, Thư nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng bước xuống. Bàn tay nó run run trên chiếc xe đạp, chân chống xuống đất mà vẫn có cảm giác sắp ngã. Giờ phải làm sao?

"Ấn gọi cho D đi chị! – Nó nói nhỏ đủ để ba người nghe thấy. – Nhanh lên!"

"Gọi làm chi? – Táo nhìn nó. – Ổng đang tận Hải Phòng á! Bộ ổng bay về sao nhóc?"

"Thôi xong rồi!"

Trước mặt nó là gã bụng bự râu lún phún khi nãy, gã chỉ tay về Thư, làm những điệu bộ thô tục. Quanh nó bây giờ là đủ loại xe máy đang sáng đèn cùng tiếng gầm rú của động cơ. Con đường vắng, thưa thớt vài căn nhà đã tắt đèn. Giờ chỉ còn cách giúp hai cô gái chạy đến một trong những căn nhà ấy, may ra mới thoát.

"Chúng mày quả này chết với ông! – Lão đã đến trước mặt nó từ lúc nào. – Đánh chúng nó đi! Muốn làm gì hai đứa con gái, tao chịu trách nhiệm hết! – Mắt lão đỏ quạch, răng nghiến ken két. – Mày không biết tao là khách quen của sàn này à! Động vào tao là chết m... mày rồi con ạ!"

"Chạy đi chị Táo, chạy đi Thư!" – Nó buông xe đạp xuống đường, đứng chắn trước Táo và Thư, dang tay che chở.

"Không cần đâu!" – Cánh tay đang dang rộng của nó bị gạt xuống bởi cánh tay yếu ớt của hai cô gái, xung quanh tiếng cười bỗng vang lên ầm ầm. Lão đàn ông ngơ ngác một lúc rồi cũng phá lên cười gượng gạo. Nó thoáng thấy cái tên lúc nãy làm quen Táo đang rút trong cốp xe ra một chiếc tuýp dài cỡ gang tay, miệng tươi cười nhìn Táo! Còn Táo, chị đang cười tươi như hoa, víu cổ nó xuống.

"Chụt. Yêu thế chứ! – Táo thơm má rồi xoa đầu nó như một đứa em nhỏ, chỉ có điều đứa em này cao hơn chị cả một cái đầu. – Xem ra tối nay mọi người được bữa miễn phí tiền rượu rồi. Hi hi!"

"Là sao?" Nó đang ngơ ngác thì...

"Choang! Bốp... bốp..."

Nhắm chặt mắt, tay che đầu, nó đang tưởng tượng cảnh hàng chục cái tuýp sắt phang vào người, nhưng không. Trước mặt nó, năm gã đàn ông khi nãy đang nằm chịu những đòn roi của hơn chục cái chân tay, miệng không ngừng kêu trời kêu đất, hô hoán như đang bị chọc tiết một cách thô bạo. Phía xa, chiếc ô tô đang tàn tạ dưới những chiếc tuýp sắt sáng lóa lập lòe dưới ánh đèn đường sau mỗi cú đập, những mảnh kính văng tung tóe, những hồ sơ giấy, những chiếc vali bị lôi khỏi cốp xe vứt toẹt ra đường.

"Tha cho tôi, tha cho tôi! Ối giời ơi! Tôi sẽ trả các anh nhiều tiền, tha cho tôi!" Một gã hét lên.

"Móc túi lấy hết tiền chúng nó đi!" – Gã thanh niên khi nãy lên tiếng, ngay lập tức những chiếc vali bị đập tan tành, ví của mấy gã bị lột sạch sành sanh, những xấp đô la được cho vào một cái túi nhỏ trong tay anh ta.

"Cơ động! Chuồn anh ơi!" Từ xa, một người đang cầm chiếc điện thoại vẫn còn sáng đèn hét to. Những căn nhà xung quanh đã bắt đầu sáng đèn.

"Đi thôi nhóc!" – Chị Táo vỗ vai làm nó bừng tỉnh trước cái hiện thực trước mắt.

"Nhanh! Nhanh! Mau không bị tóm là chết đó anh! Người ta báo lên trường đó!"

"Sao chị biết họ làm thế?" Nó không khỏi thắc mắc sau khi thoát khỏi cái chốn ấy cách đây ít phút. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi nó không hiểu có phải mình đang tưởng tượng không nữa.

"Họ mà muốn đánh mình thì chả để mình dừng xe đâu em! Họ chả dựng mình ngã trước để mình khỏi chạy ý! Với lại khi nãy bị dừng xe họ đã nói với chị rồi, toàn người quen cả ý mà! – Chị nói, miệng ngậm chiếc kẹo mút khiến giọng lái đi nghe ngộ. – Mấy lão hách dịch đó bị mọi người ghét lâu rồi! Giờ mới có dịp dạy một bài học đó."

"Cái anh lúc nãy em quen mà!" – Thư ở đằng sau chen vào! – Anh là bảo kê ngầm của sàn đó anh!"

"Bảo kê ngầm là sao?" – Nó quay lại nhìn. Cô bé không chút biến sắc, vẫn đang ung dung ôm hông nó nhìn bâng quơ.

"Ngoài bảo kê giúp giữ trật tự của quán ra thì quán còn thuê một vài người giúp xử những người nào có xu hướng phá đám hay quấy rối quán, có những lúc bảo vệ không dẹp được loạn hay không đánh được người thì họ sẽ giúp! – Thư ngẩng mặt nhìn nó. – Hiểu chưa?"

"Rồi!" – Nó ngớ cả mặt sau cái màn định nghĩa của Thư, không phải vì khái niệm cô bé vừa truyền thụ, mà vì cô bé không đeo kính, chứ nếu đeo kính lúc này chắc cô bé chả khác nào cô giáo dạy sử khó tính của nó quá.

Tít tít...tít...

Cả ba quay người lại, phía sau là anh chàng khi nãy đang ngồi trên chiếc xe máy cùng với một người khác nhìn cũng "chất" không kém.

"Chào bạn! Lúc nãy không làm cậu sợ chứ, không làm thế mấy lão không ra khỏi xe, các cậu thông cảm nha! – Anh ta cười thân thiện với cả ba người. – Dừng xe nói chuyện chút đi!"

"Một việc làm chưa chính thức, có hợp đồng và lương theo tháng, em thấy thế nào? – Anh chàng tự xưng là Tùng ngồi sau tay lái nói với Thư. – Anh biết em vừa bị đuổi việc mà!"

Anh ta vừa nói vừa gỡ từng chiếc khuyên nam châm trên tai, trên mũi xuống, không hiểu sao mấy cái thứ ấy vừa gỡ xuống nó lập tức thấy phong thái của anh ta đĩnh đạc, chín chắn hẳn lên. Ba chị em quay qua nhìn nhau, rồi không ai bảo ai, cả ba cùng đồng thanh:

"Đồng ý!"

"Dậy đi Hải ơi! Bảy giờ rồi, không định đi học à con!" – Tiếng bố nó dưới nhà vọng lên đánh bật nó dậy! Không cần nhìn đồng hồ, nó đánh răng rửa mặt thay quần áo với tốc độ nhanh đến chóng mặt rồi phóng ra khỏi cửa cùng chiếc xe quen thuộc, để lại sau lưng điệu cười ranh mãnh của bố nó đang đóng cửa.

Con đường sáng sớm vắng người qua lại quá, chỉ lác đác những người già đang tập thể dục, những hàng cây ven đường dưới ánh sáng dịu của mặt trời mới ló đong đưa theo nhịp gió như đang ngân nga một giai điệu, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, lặng như mặt một thau nước khổng lồ kéo dài về cuối chân trời. Vài nữ sinh trong chiếc váy ngắn đang nhẹ nhàng bước tới trường, để lại một mùi hương thơm dìu dịu trong mũi một thằng thanh niên đang hùng hục đạp xe như bay cốt sao đến trường cho kịp giờ.

Ủa, sao trường vắng vậy ta? Nhìn quanh sân trường, bộ hôm nay được nghỉ à, mà chả thấy ma nào trong lớp thế này! À, kia rồi. Dưới sân trường đã thấp thoáng vài mem lớp nó, vậy là không nhầm lịch.

"Ồ ôiiiiiiiiii!" Cái giọng trầm trầm vang lên sau lưng nó. Bỏ mịa, tối qua mình về khuya nên giờ hoa mắt sao mà ông trùm trễ giờ của lớp mới sáu giờ mười đã có mặt thế này! – Huy bụm miệng, mắt cố trợn tròn vẻ ngạc nhiên. – Ốm à!" – Thằng bạn sờ trán sờ tay nó, còn nó thì đang lắc đầu ngao ngán nhớ lại điệu cười của bố nó khi nãy.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện quận 4
BÌNH LUẬN