Ngồi trong giờ học mà trong người nó như có lửa đốt, từ lúc nhận được tin nhắn của Táo nó đã gọi điện liên tục mà không ai nhấc máy. Trong đầu nó viễn tưởng D đang nằm trên giường bệnh với những vết loang lổ máu thấm đẫm cái áo sơ mi trắng hắn hay mặc cứ hiện ra, không hiểu một cái gã như hắn sao có thể nằm viện được chứ, hắn bản lĩnh lắm cơ mà. Không hiểu từ cái lúc nào mà hình ảnh D trong nó đã như một anh hùng trong các phim về giang hồ nó được thấy. Chuyện gã nằm viện là điều thực sự phi lý nhất nó nghĩ đến lúc này. Bên cạnh nó, Thư chả biết làm gì ngoài việc nói với nó sẽ không sao. Nhưng Thư đâu có biết D, cái gã trời đánh không chết ấy mà nằm viện chắc chắn là phải nghiêm trọng lắm.
- Hôm nay mày đi gì!! – nó vứt mảnh giấy nhỏ vo tròn lên bàn Huy.
- Máy bay!! – cái thằng trời đánh, tao đùa với mày à gruuuu…. Định lật mặt sau tờ giấy viết tiếp thì nó thấy dòng chữ ghi bằng bút chì lờ mờ. – Còn nếu mày muốn mượn thì là xe động cơ chạy bằng sức người!! – lúc nào cũng đùa, muốn đấm nó quá.
- Anh định đi qua đó à!! – giọng Thư thỏ thẻ cạnh nó, khuôn mặt nấp sau cuốn sách giáo khoa đang dựng trên bàn.
- Ừ!! Nóng ruột quá!! Gọi mãi cho chị Táo mà không được!! – nó cúi xuống nói với Thư. – Thằng Huy hôm nay lại không đi xe máy chắc chốc nữa phải đi buýt đến đó thôi!! ....... Tiết học kết thúc trong tiếng giảng bài níu kéo thời gian của cô.
Cuối cùng thì cũng kết thúc, cả lớp thu dọn sách vở. Cô vẫn đang ngồi trên bục giảng soạn lại những tập giáo án dày cộm.
- Mày mượn xe làm chi vậy cu!! – Huy nhìn nó tay cầm chai nước đưa lên miệng hỏi!! – Tính chở bạn Yến Chi của tao đi đâu hả?? Huy huých nhẹ tay nó.
- Tớ nào của cậu!! – Yến Chi nhìn thằng bạn đang nhăn nhở cười lườm nguýt. Ấy vậy mà mặt cô bé vẫn đỏ bừng lên.
- Đi cái đầu mày!! Tí tao qua viện, có người quen vừa nhập viện!! – nó gục mặt xuống bàn chán nản. – May mà hôm nay 4 tiết!
- Thế tao kiếm xe ày, tí nữa 4 chai Sting!! Ok??
- 4 chai!! Mày ăn cướp tao à!! 3 chai thôi!! – cái thằng cứ lợi dụng lúc khó khăn hành bạn thế đấy.
- Này!! Cầm lấy!! – vứt cái chìa khóa vô tay nó thằng bạn chồm lên ngồi trên mặt bàn. – Mày không đưa bạn Yến Chi của tao đi đâu là tao ượn được rồi!! Hê hê!!
- Ơ cái đ….m… mày!! Sao lúc nãy bảo không mang làm tao đang định đi buýt!! – nó ngẩng phắt dậy.
- Hết xăng!! Chưa đổ!! Sợ mày không mang tiền lên không ượn!! Cho chú nợ đến mai trả anh 3 chai!! Thế nhá!! Tao đi ngắm các bé lớp 10 đây.
- Ơ thế mày về bằng gì?? – nó ngơ ngác hỏi.
- Xe của mày!!! – giơ chùm chìa khóa xe đạp của nó lên, Huy nhăn nhở cười. Nó giật mình tìm lại các túi. Cái thằng trời đánh này biết nó móc túi giỏi lắm mà sao mình vẫn dính là sao, nó mà đi móc túi chắc giờ giàu to quá.
- Về thôi anh!! – căn phòng chỉ còn lại 3 người: nó, Thư, và cô Loan dạy văn.
- Em chào cô ạ!! – nó cất giọng chào cô. Trong các cô giáo chỉ có riêng cô Loan là ở trường ít bị gọi là "bà" nhất. Có lẽ vì cô trẻ và khuôn mặt phúc hậu của cô khiến học sinh rất quý. Bản thân nó đã từng chứng kiến có lần cô đạp xe đạp 5 cây số đến nhà thằng bạn thăm nó ốm. Chồng cô làm trưởng phòng một công ty nhỏ nên cô cũng khá thoải mái về kinh tế, tuy vậy gia đình 3 người cô vẫn sống trong một căn nhà gỗ nhỏ, thường ngày cô vẫn đạp chiếc xe đạp đến trường. Mặc dù nó biết, với khả năng kinh tế của gia đình cô 2 chiếc xe máy vẫn còn là đủ.
- Hai đứa từ từ đã!! Hai đứa mày làm gì mà vội thế, đợi cô!! – cô đứng lên vẫy tay với nó. Thú thật đã có lần nó nhầm cô với học sinh trong trường vì cái áo trắng cô đang mặc, cô thấp hơn nó nửa cái đầu, nhìn từ trước lẫn sau nếu không phải cô đang cầm cái cặp táp chắc ai cũng nghĩ cô là học sinh quá. Khuôn mặt cô chẳng bao giờ trang điểm lòe loẹt như các giáo viên khác, lúc nào cũng mộc mạc giản dị và tươi cười mọi lúc mọi nơi. Đối với nó cô giống như người chị cả trong lớp vậy, tính cô thì còn ham vui hơn cả bọn nó, có lần chồng đi vắng cô gọi cả lớp đến nấu ăn mà chẳng nhân một cái dịp nào hết cả.
- Xuống cantin uống nước với cô đã nào!! – đang vội mà bị cô gọi, thôi thì cũng đành chứ sao!! Dù là muốn đi lắm nhưng cô đã bảo vậy thì phải ngồi lại thôi.