Logo
Trang chủ
Chương 48

Chương 48

Đọc to

Tiếng mưa át đi câu nói nhỏ nhoi của nó. Mắt nó giờ đã nhòa đi, cảnh vật rực một màu đỏ vì cái thứ đang chảy thành dòng từ trên đầu nó xuống. Bất giác trong vô thức, bàn tay nó đấm thẳng vào cái biển quảng cáo, tiếng động chát chúa vang lên làm cho hai thân hình trước mặt nó giật bắn. Nó quay lưng tập tễnh chạy thật nhanh khỏi nơi đó, mặc cho những đau đớn thể xác nãy giờ đang hành hạ, nó vẫn chạy. Nó chạy thật nhanh không cần biết phản ứng của hai người kia ra sao, nó phải chạy khỏi cái thực tế này, tất cả đã quay lưng với nó rồi...

Mưa đánh vào những vết thương nhức nhối trên người nó như muốn nó khụy ngay tại cái góc phố vừa rẽ. Miệng nó mím chặt để không phải ngửi cái mùi tanh đang hòa cùng nước mưa chảy như vô tận... Nước mưa ngừng rơi... Nó ngẩng mặt lên, phía ngoài những bong bóng nước vẫn đang bập bùng, tiếng sấm chớp báo hiệu cơn mưa chẳng chút dấu hiệu nào ngừng. Nhưng những vết thương tím bầm giờ đã không còn đau vì mưa nữa, chiếc ô nhỏ màu đen đang che trên đầu nó, nó quay lưng...

-Trời ơi!! Anh bị làm sao thế này!! – Thư đứng đó bàng hoàng nhìn nó. Cô bé sáp lại gần dùng bàn tay nhỏ bé lau nước đang chảy lòng trên mặt thằng thanh niên đang nghiến răng nhìn đáp trả.

-Cút... mày ra!! Biến cm mày về với cái thằng kia đi!! Không cần mày quan tâm đến tao!! – Gạt phắt tay Thư ra, nó tiếp tục bước một cách vô định khỏi chiếc ô đang che chở cho nó.

-Khoan... đã... hức....!! – Tiếng nấc nhỏ vang lên sau lưng át cả tiếng mưa!! – Không phải như anh thấy đâu mà!! – Kéo tay nó cô bé líu díu đi theo sau. Chiếc ô giờ chỉ dành riêng cho nó. Chạy lên phía trước, những giọt nước lác đác trên khuôn mặt thon dài đang bị gạt đi để lộ khuôn mặt mếu máo!! – Không phải đâu mà... hức...!!!

-Không phải á!! – Nó nói như hét. – Ôm hôn như thế mà không phải á!! Hai đứa chúng mày sướng nhỉ, ôm nhau giữa trời mưa lạnh như thế này thì đúng như trong phim rồi còn gì!! – Dừng trong phút chốc, nó nhìn thẳng mắt Thư mà nói! – Rốt cuộc thì cave vẫn là cave thôi!! Tao quên mất cái điều ấy.

-Bốp... - bốp...!! – Tiếng chát chúa vang lên. -Anh không được nói em thế!! – Thư đánh nó, hai cái tát mạnh đến làm nó choáng váng. Đôi mắt uất nghẹn đỏ lên nhìn nó, môi mím chặt kìm nén tiếng nấc. Trên tay Thư giờ là những vệt máu, may sao không phải như lần Thư tát Lih. Những vệt máu chảy trên mặt nó dính vào tay làm chính cô bé trước mặt nó cũng tái mét đi... Không kịp nói một lời, hình ảnh cuối cùng nó thấy là Thư xà người lên phía trước đón lấy nó, bộ váy giờ loang lổ vệt đỏ thẫm hòa cùng nước mưa ướt đẫm...

.

.

.

Toàn thân nhức nhối, nó toan mở mắt nhưng bị ánh đèn vàng không đến nỗi chói chang nhưng đủ làm cho nó không sao mở được. Tất cả nó thấy qua cảm giác là giờ nó đang nằm trên một cái đệm êm ái, trên người là chiếc chăn đắp ngang mặt, vết thương trên đầu có lẽ đã được quấn băng một cách vụng về, tiếng mưa rơi không ngừng nghỉ ngoài trời cùng tiếng kêu của những côn trùng nhỏ báo hiệu ngày vẫn chưa tới... Bằng tất cả sức lực, nó chống tay quay người sang một bên tìm cách đứng dậy, mắt mở một cách từ từ.

Oái!! Suýt chút nữa nó ngã ngửa khi vừa mở mắt, trước mắt nó là một thân hình nhỏ đang nằm co ro trên mép cái chăn đắp cho nó. Bộ quần áo ngủ màu trắng rộng rãi xẹp xuống để những đường nét cơ thể hiện lên, mái tóc xõa ra phủ kín khuôn mặt làm nó liên tưởng đến những bộ phim kinh dị thường xem. Cái cơ thể ấy đang cong lại như con tôm nhỏ, mái đầu dường như rúc vào cạnh nó tìm chút hơi ấm... Nhưng mà cái mùi này... Nó dùng cùi chỏ chống, đưa tay vén cái mớ lòa xòa trên khuôn mặt kia đi... Ối mẹ ơi!! Có nhầm không thế này. Là Thư o.O

Cựa nhẹ mình, cô bé khẽ rúc mình vào bên cạnh nó như con chim nhỏ. Thiệt là!! Cái chăn đây không đắp vào cứ nằm co ro làm chi vậy trời.

Ngồi thẳng người dậy, lấy cái chăn nó đang đắp trên người vén sang đắp cho cô bé! Chả hiểu vì sao bao nhiêu tức giận của nó bị đánh tan hết bởi cái khuôn mặt đang yên bình mà ngủ ngon lành kia.

Trong lòng vẫn còn chút ấm ức, nó nhẹ nhàng bước xuống giường. Căn phòng thấp trần, nhỏ và sạch sẽ. Dù là đồ đạc nhiều nhưng vẫn không hề có cảm giác bừa bộn hay chật chội. Sách... Từ căn phòng hai cửa thông ra nơi nhiều những ánh đèn mờ ảo. Bàn học, cặp của Thư gọn gàng bên một góc nhỏ. Hóa ra đây là phòng của cô bé... Rót cốc nước, nó tu ừng ực.

Reng...reng... Chiếc điện thoại nhỏ màu bạc của cô bé sáng đèn lấp ló trong căn phòng, nó bước tới vơ vội lấy, vội vàng ấn tắt dòng tin nhắn vừa nhận. Phía bên Thư trở mình rúc nhẹ trong chiếc chăn... Nó nhìn Thư thở phù... Cái mớ lòng bòng trên đầu nó rớt xuống, bực mình nó lôi tất ra vứt vào cái thùng rác nhỏ, dải băng lấm tấm đỏ.

"Anh Tùng" tên trên màn hình làm nó bỗng chút sôi máu. Mặc dù cái anh chàng đó hơn tuổi thật, việc Thư gọi anh cũng chẳng có gì lạ nhưng chẳng hiểu sao trong lòng nó bất giác nổi lên cơn ghen khi nhớ lại hình ảnh mà giờ nó đang thắc mắc là thật hay mơ. Nó mở tin nhắn, dù biết là sai nhưng nó vẫn mở, mặc kệ cái hậu quả. Dòng tin nhắn cuối cùng hiện lên trên màn hình nhỏ.

-Anh hiểu rồi!! Anh sẽ cố gắng hơn!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Nữ Tần: Chậm Rãi Tiên Đồ
BÌNH LUẬN