Xe dừng lại trước một khu nhà tập thể xưa cũ, dưới gầm cầu thang là chiếc chiếu nhỏ rách nát đã trải sẵn tự bao giờ. Hai đứa bé phụ nó đẩy chiếc xe vào một gốc cây gần đó.
* Anh vô đó với nó đi!! Để em đi lấy thêm cái chiếu nữa không như này không đủ đâu!!
Theo cái bóng nhỏ đang dắt tay, nó tiến vào trong cái gầm cầu thang cùng cái thở dài thườn thượt.
Dưới gầm cầu thang ấm một cách kì lạ, đến nỗi làm nó rùng mình vì hơi ấm ấy đang len lỏi trong cơ thể. Màn đêm lạnh lẽo trái ngược hẳn với cảm giác mà nó thấy, trên những bờ tường nứt nẻ những mảnh chực rơi xuống đầu.
* Anh nằm xuống đây!! – Đứa bé kéo tay nó xuống rồi ngồi vào bên cạnh nó!! – Anh bỏ nhà đi bụi vậy nhà có biết không anh!! – Trong bóng tối tiếng nói vang lên như thủ thỉ.
* Biết!! Nhưng mà kệ họ!! Từ mai anh sẽ đi kiếm việc làm, có lẽ phải ngủ ở đây một thời gian vậy!! Thế hai đứa đang làm gì!!
* Tụi em bán vé số anh ạ!! – Đứa bé ngóng cổ ra ngoài, bồn chồn trả lời nó!!
* Vậy một ngày kiếm được bao nhiêu!!
* Ít lắm anh ạ!! Ăn cũng gần hết rồi còn đâu!! – Trong màn đêm, tiếng thở dài con trẻ vang lên kéo dài.
Nó bỗng thấy hình ảnh nó mỗi lần mua một cái bánh, một chai nước ngọt mỗi khi tan trường. Cái thứ ăn vặt hàng ngày của nó lại nuôi sống được những đứa trẻ này hàng ngày. Những đứa trẻ sống vật vờ như vậy lại giữ được cái bản tính thánh thiện thật là một điều may mắn. Mắt nó nhắm lại lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Những ánh sáng xuyên qua mí mắt làm nó thức tỉnh. Tiếng động lao xao nho nhỏ dưới tiếng mưa khuấy động góc cầu thang!!
* Anh cho hai đứa mày từng này!! Cầm lấy đi!! – Tiếng nói vang lên ngay trước mặt, nó mở mắt.
* Bốp…!! – Nó đưa tay che kín đầu, thứ gì đó như một chiếc gậy đang đánh nó tới tấp cùng những bàn chân liên tục đá khắp cơ thể nó.
* Lột sạch nó đi!! – Sau tiếng nói như ra lệnh, toàn bộ túi quần túi áo nó bị lột sạch sẽ. Nó cố chống cự đẩy những bóng người đang tìm cách lấy chiếc điện thoại trong túi quần thì ăn thêm một trận đòn thứ hai, mắt không thể mở nổi, cả thân hình co quắt dưới cơn mưa ấy cho đến khi nghe tiếng chiếc xe máy của nó rồ ga nhỏ dần cùng thân hình hai đứa nhỏ đang biến đi cuối con hẻm. Nó bật khóc…
Lê lết thân hình tím tái, bầm dập của mình khỏi bóng tối ấy, nó lết cơ thể ra ngoài đường cái, ngồi phịch xuống dưới một cái cây cạnh bến xe buýt. Giờ đây đến nó cũng không nhận ra mình trong cái hình ảnh phản chiếu méo mó trên tấm quảng cáo bằng nhôm nữa. Quần áo xộc xệch, tóc bết nước mưa bám lấy mặt tèm nhem. Chiếc áo trắng giờ đầy bùn đất đen kịt đi. Ngay cả đôi giày giờ đây cũng đã bị lột mất. Vừa khóc vừa lết cơ thể nặng nề đến sau chiếc trạm xe buýt, vịn người đứng dậy, chân đau nhói như sắp khụy xuống nó lần mò ra phía trước tránh những giọt nước lạnh thấu đang chảy dài cùng những dòng nước mắt lăn trên khuôn mặt méo xệch đi vì khóc. Bằng những nỗ lực nó tiến vào cái trạm nhỏ đang sáng đèn, tay quệt nước mắt nó ngẩng mặt lên. Tất cả cơn đau trên người biến mất. Mặt ngệch ra nhìn về phía trước, bất giác tay nó đưa lên bấu chặt lấy ngực trái đang đau thắt…
Trong cái trạm xe buýt lập lờ ánh sáng, người đàn ông mà nó vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt, nhưng giờ những chiếc khuyên tai, khuyên mũi nam châm không còn được đeo đang quay mặt về nó, nụ hôn chặt cứng khiến mái tóc đuôi gà cùng chiếc váy trắng nhỏ xinh không để ý đến phía sau lưng một thằng nhóc đang chết lặng người nhìn cặp đôi ấy.
* Thư!! – nó phát ra tiếng nói một cách bất giác!!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Làng Quê, Thành Phố, Tôi và Em