ét luồn qua những khe cửa sổ cùng với ánh chớp làm nó thức giấc, nhưng không phải vì tiếng động inh tai nhức óc ấy, nó quá mệt để cảm nhận chúng. Giấc ngủ của nó bị phá ngang vì cái giật mình cùng cái hơi ấm cứ rúc rúc vô cổ nó từ nãy đến giờ. Thư nằm thấp hơn một cái đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cái áo ba lỗ vẫn còn hơi ẩm của nó. Nó nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ nhưng không thể nào mà ngủ nổi, bỗng nhiên bao nhiêu chuyện cứ xâm chiếm lấy trí óc nó. Ngày mai của nó sẽ thế nào đây, nó không còn đường quay về nữa rồi...
Khoác lên người chiếc áo trắng quen thuộc của mình, nó nhìn vào chiếc điện thoại của Thư. 5h15, còn sớm quá. Trên giường, cô bé vẫn tiếp tục ngủ không hề hay biết cái mình ôm giờ là chiếc gối to lớn. Mở cửa ra nó nhè nhẹ bước ra ngoài, căn hành lang với nhiều phòng san sát nhau, mỗi chiếc cửa gỗ đều được đánh dấu số phòng như trong nhà nghỉ, chỉ có điều là bằng những nét phấn thô kệch to bản... Rón rén bước dọc hành lang, nó tiến về phía cửa nơi mà những tiếng mưa nhỏ đang dội lại nhiều nhất... Chiếc lan can xây cao không ngăn được hết những giọt nước đang theo gió tạt vào người nó. Nhưng nó không quay lại, vẫn ngồi đó và đón nhận những giọt nước bay vào khuôn mặt, nó thở dài nhìn xung quanh. Con phố, nói đúng hơn là con hẻm nhỏ được chiếu sáng bởi những ánh đèn đường như lấp loáng trong đêm tối. Tiếng mưa cùng tiếng sấm như dội lại từ các bờ tường tạo thành thứ âm thanh vọng đi vọng lại làm cơn mưa có vẻ to hơn những gì nó thấy. Có lẽ sắp tạnh rồi.
Từ trong phía sâu con hẻm ấy, một đoàn năm, sáu người bước ra từ bóng tối, trên người họ là những thứ quần áo đầy những mảng đen bám khắp nơi, trên đầu là chiếc nón lá duy nhất bộ cái cơ thể đang cố thu lại cho vừa tầm che của cái nón. Họ gọi nhau, kéo nhau đi cứ qua vài nhà số người lại tăng thêm, những cái bóng lướt qua trước mặt nó thật nhanh như không hề có nó ở đấy.
-Không đi làm à con trai...!! – tiếng nói xen trong tiếng ho khù khụ vang lên ngay cạnh làm nó giật bắn cả người.
Phía bên trái nó, cách có gần chục bước chân, một cái màn màu đen với những vết vá lấp chằng chịt khắp nơi. Bốn góc màn, hai cái buộc quanh cột nhà, cái thì mắc một cách tạm bợ vào những góc cửa sổ của căn nhà nó vừa bước ra. Dưới đất, trong cái màn ấy hai bóng người thấp thoáng trên những đống xù xì mà phải nhìn kĩ nó mới nhận ra đó là cái chăn vừa được bỏ khỏi người họ. Chiếc lan can ngang hông nó trở thành cái lá chắn mưa hữu hiệu cho hai bóng người trong ấy.
-Con không nhanh tàu chạy là hết hàng dỡ đấy!! – cái bóng đang xoa lưng cho người nằm dưới nhìn nó mà nói.
Nó ngơ ngác nhìn về phía đám người đang đi, chợt hiểu ra:
-Cháu không phải công nhân ạ!! – nó bước về phía chiếc màn đang được vén lên cao.
Trong màn, ông bà cụ mặc những chiếc áo khoác cũ kĩ không chỉ về chất liệu mà cả cái kiểu dáng đó, có lẽ hai chiếc áo ấy xếp vào hàng đồ cổ không chừng. Chiếc bao bố làm gối đầu thò ra ngoài những quai túi nilon xanh đỏ. Hai ông bà cụ chắc cũng phải ngoài 70 rồi, những vết nhăn in đậm trên khuôn mặt gầy nhô lên những gò má xương xẩu.
-Ngồi đó đi con!! Hình như con không phải người xóm này phải không!! Ông chưa thấy con bao giờ!! –ông cụ ngồi dậy hỏi nó, tay đỡ cái cốc từ tay bà!
-À vâng!! Con mới tới!! –nó ngập ngừng trong câu nói, nó đâu có phải người trọ ở đây đâu.
-Đi dạt nhà phải không!! –ông cụ tươi cười nhìn nó! – Mới đi hả!
-Ơ...vâ...vâng!! Sao ông biết ạ!! –ngượng ngùng nó cúi mặt hỏi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Trùng Tang Thất Xác