Logo
Trang chủ
Chương 51

Chương 51

Đọc to

Hai ông bà cụ cười với nhau, những nếp nhăn khắc khổ trên mặt dãn ra.

-Nhìn là biết mà con!! Áo còn dính đầy bẩn kìa.

-Sao ông bà lại nằm đây thế này ạ!! –nó hỏi đánh trống lảng, tay che đi mấy vết máu đã khô trên áo, mặc dù nó biết hai người này chắc chắn là những người ăn xin.

-ờ thì ông bà cũng đi dạt nhà như con chứ sao!! –típ mắt cười, ông với cái điếu cày ngồi lên lan can cùng nó, châm đóm.

-Ông cứ đùa cháu!! Con cháu ông bà đâu mà hai người lại ngủ ở đây thế ạ!.....

-Quê ông bà xa lắm!! Chắc con không biết đâu!! –bà cụ lên tiếng thay cho ông đang nhả từng đợt khói ra làn mưa.

-Con bao tuổi rồi!! Sao lại dạt đi thế này!! –ông quay nhìn nó. Giờ nó mới để ý, ngoài bộ quần áo thì ông chẳng có vẻ gì của một ông lão cái bang cả, từ khuôn mặt, điệu bộ, giọng nói của ông an nhàn, từ tốn như một ông vua đang thưởng thức tách trà bước ra trong phim ảnh, chòm râu dài trắng muốt qua tận cằm như dài thêm sau mỗi lần ông vuốt.

Nó ngồi đó, hai con người, hai thế hệ nhưng cũng một cảnh không nhà, từng câu từng chữ nó kể như trút hết những thứ dồn nén trong tâm trí. Ông nghe nó, mắt nhìn bâng cua ra ngoài làn mưa. Phía dưới, bà dọn dẹp mọi thứ vào chiếc bao bố đang rộng mở...

-...thế còn ông??! –nó kết thúc câu chuyện bằng tiếng thở dài.

-Ông thì khác con!! Ông không có nhà như con mà về đâu!! –châm thêm điếu thuốc lào. –Ông bà đi thế này tính ra cũng hơn ba năm rồi con ạ!! Ngày trước ông bà cũng khá giả lắm!! Gọi là cũng có của ăn của để!! Sinh được ba thằng con trai với một đứa con gái!! Khi mà chúng nó ổn định nhà cửa rồi, ông bà bán hết mọi thứ, chia tài sản ra cho chúng nó. Khổ nỗi...! –cột khói phả ra kèm tiếng thở dài!! –Cả bốn đứa đều là con nuôi.

-Bốn người ạ!! –lần đầu tiên nó thấy có người nhận nuôi đến bốn người con! Thế mọi chuyện ra sao ạ! Họ bỏ không nuôi ông bà sao!! –giọng nó kèm chút tức giận.

-Ô không!! Chúng nó mà bỏ tha cho hai cái thân già này thì phúc quá!! –ông nhăn nhở cười với nó!! –Chúng nó thi nhau kéo hai cái thân xác này về nuôi ấy, cơ mà chúng nó chăm sóc tận tình lắm. Từng miếng ăn, giấc ngủ cho hai già cơ...

-Thế sao hai cụ lại bỏ đi thế ạ!! –nó ngơ ngác.

-Thì cũng vì thế mà bỏ chứ sao con!! Thà chúng nó cho hai thân già này tự kiếm ăn còn hơn! Đằng này chăm như vậy thì lấy hết phúc đức vợ chồng chúng nó còn đâu!! Ăn một, hai ngày còn được chứ ở càng lâu càng ảnh hưởng đến con cháu con ạ!! Sau này bằng tuổi ông bà con mới hiểu, dù là có hiếu nhưng mà nuôi người già cực khổ lắm, mấy đứa con ông bà thì lại chẳng khá giả gì!! Thế là ông bà cũng "dạt nhà" đấy! –ông vuốt râu cười hềnh hệch.

-Nhưng ông bà đáng được hưởng như vậy cơ mà!! –nó bỗng thấy hai người không còn là hai kẻ hành khất mà nó thấy nữa, họ là thứ gì đó cao hơn, vĩ đại hơn những thứ thể hiện bên ngoài.

-Không nên đòi hỏi ở người khác quá nhiều con ạ!! Việc khó khăn của mình thì phải tự tìm cách mà giải quyết, đừng trông chờ vào người khác!! Người ta có thiện chí giúp mình thì mình cảm ơn mà nhận!! Người ta không giúp thì cũng đừng nghĩ này nghĩ nọ! Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, đừng làm ảnh hưởng đến người khác...

Ngoài trời đã lấp ló những tia sáng đầu tiên!! Cơn mưa chẳng những không tắt mà ngày càng nặng hạt, từng giọt mưa nhỏ xuống bắn vào người nó lành lạnh. Lặng người. Bỗng nó nhớ lại những lúc nó bực tức, những lúc nó cau có khi nhờ vả một ai mà không được. Những lúc khó khăn nó chỉ biết tìm đến những người nó quen biết giúp đỡ mà không chịu tự mình giải quyết. Và nó nghĩ đến cô bé đang nằm co ro trên chiếc giường trong nhà kia, nó đâu thể ăn bám Thư được chứ!!... Nhìn về phía ánh sáng rực lên cùng với tiếng xình xịch vào ga của tàu, nó mỉm cười. Đến lúc phải tự giải quyết rồi.

-Thôi con chào ông bà ạ!! – nó đứng dậy, ngó nhìn bầu trời u tối mây đen, phía bên đồ đạc của ông bà cũng đã ngay ngắn trong cái bao tự bao giờ.

-Khoan đã!! –ông gọi nó, đôi tay thò vào cái bị nhỏ! –Muốn làm gì thì cũng phải ăn đi cho có sức!! – cái bánh mì trong nilon dúi vào tay nó, chợt nó nhớ từ qua tới giờ nó chưa ăn gì ngoài hai cái bánh bao đã nôn sạch ra sau trận đòn!!

-Con xin cụ!! –nó nói không ngần ngại vì cái vẻ mặt tươi cười của hai người khiến nó không thể từ chối. Nó quay người chạy dưới cơn mưa về phía đám công nhân khi nãy đã đi!

Chợt, nó bỗng nhớ ra. Nép mình dưới tán cây, nó muốn biết ít nhất có thể gặp ông cụ một lần nữa ở đây được không. Quay người về cái lan can nó ngơ ngác, cái lan can lạnh lẽo vẫn vậy, nhưng hai ông bà đã biến đâu như thể tan đi trong cái ánh sáng lờ mờ hắt qua từ phía xa. Trong bóng tối mờ ảo nó ngơ ngác đứng nhìn, chiếc bánh vẫn đang trong tay nó phát ra mùi hương thơm nồng của bột mì...

.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kỹ Năng Tán Gái Cao Cấp
BÌNH LUẬN