Logo
Trang chủ

Chương 104

Đọc to

Nhưng tất cả đã là quá muộn. Tấm hình của HN đã ở trước mặt cô bé. QC từ từ cầm tấm hình của chị mình lên ngắm nghía. Đôi mắt của em thoáng buồn. Tôi cũng im lặng không biết nói gì tiếp...
- "Chị em xinh ghê anh nhỉ?"
- "Hmm."
- "Sáng hôm nay, em nói với anh: có một người duy nhất khiến em phải lo sợ. Người đó là HN..."
- "..."
- "Em không tự mãn về bản thân, nhưng em tự biết giá trị của mình..."
- "..."
- "Em tin nếu anh gặp em trước anh sẽ khác..."

QC nhìn xoáy vào mắt tôi, đôi mắt cô bé long lanh, chứa chan niềm tâm sự. Tôi hiểu rằng em đang dành cho tôi những suy nghĩ xuất phát từ trái tim. Tôi không giỏi ăn nói, càng không giỏi suy đoán những cô gái đang ẩn giấu điều gì đằng sau đôi mắt. Tôi không hiểu tại sao QC lại dành cho tôi những tình cảm mặn mà nhường vậy...
- "Sao hôm nay tự nhiên nói nhiều vậy? Bình thường em lạnh lùng lắm cơ mà", tôi pha trò.
- "Vì em là con gái... chưa từng ngỏ lời cùng ai...", QC nghêu ngao hát.

Tôi lắc đầu, mỉm cười vì lời bài hát. Cả HN và QC đều là những cô gái thông minh luôn biết tìm cách khiến tôi phải mỉm cười. Tôi cảm thấy mình quá may mắn khi có được tình cảm của cả 2...
- "Mà này."
- "Sao?"
- "Anh học giỏi lắm hả?"
- "Sao lại hỏi anh thế?"
- "Em nghe chị HN kể anh có giải quốc gia vượt cấp. Mà nghe bảo giải đó không dễ ăn lắm."
- "Anh may thôi", tôi khiêm tốn cùng với cái mũi bắt đầu nở to dần.
- "Công nhận con trai giỏi dễ làm con gái ngưỡng mộ..."
- "Rồi sao?"
- "Từ ngưỡng mộ đến thích chỉ là một bước chân nếu như tính cách hay ho một chút."
- "Vậy à?", tôi thắc mắc.
- "Nếu anh không giỏi còn lâu chị em mới thích anh."
- "Anh không tự mãn, nhưng anh tự biết giá trị của mình", tôi nhại lại câu nói của QC.

Em bật cười trước câu nói của tôi.
- "Anh chỉ trêu em là giỏi... Mà anh ôn anh văn thi IELTS đến đâu rồi?"
- "Anh muốn học từ mới mà không biết sao anh học tuần trước, tuần sau đã quên rồi..."
- "Anh học không có phương pháp đấy. Để em chỉ cho."

Dứt lời QC đi lại gần rồi ngồi xuống cạnh tôi. Không biết em tắm bằng cái quái gì mà người thơm lừng à. Ngồi cạnh kiểu này chắc máu không lên được não mất. Tôi đề nghị.
- "Học hành thế này nguy hiểm lắm, xuống vườn đi. Để có chuyện gì anh còn lăng ba vi bộ được", mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng.
- "Có chuyện gì là có chuyện gì? Anh nhát như thỏ đế ấy mà dám làm gì", em cười như nắc nẻ.
- "Đừng có đùa. Chết người đấy chứ chả chơi đâu... Thôi xuống đi..."

Dứt lời, tôi gom đống tài liệu xuống vườn mà không chờ em đồng ý.
Phía sau nhà tôi có một cái vườn, cây cối tương đối sum suê. Buổi chiều nếu muốn thay đổi không khí tôi thường ôm sách vở xuống bộ bàn ghế đá trong vườn để học. Bóng mát của cây cộng thêm gió biển mát lộng khiến tôi luôn có cảm giác dễ chịu khi học ở nơi này.

Tôi ngồi xuống được tầm một phút mới thấy QC lò dò đi xuống với con Miu trong lòng.
- "Nó đang ngủ, em bế nó xuống đây làm gì?"
- "Đâu có đâu. Lúc em định xuống cầu thang, con Miu nó khều em bế nó đấy chứ."
- "Điêu!"
- "Thật mà... có phải em khều chị rồi bắt chị bế xuống đây không?"

QC nhìn vào mặt con Miu rồi lấy ngón tay ấn nhẹ vào đầu nó ra phía trước thay cho cái gật đầu.
- "Đúng là lắm trò..."
- "Hihi", cô bé cười tươi rói.

Đề xuất Voz: Kỹ Năng Tán Gái Cao Cấp
Quay lại truyện Vị tình đầu
BÌNH LUẬN