Tôi, QC, con H, con L bốn người đi 2 xe. Khi không có QC, tôi chở một trong hai đứa bạn, đứa còn lại đi một mình. Hôm nay có QC nên tôi phải chở em. Cả hai đứa bạn của tôi đều biết bí mật "QC không phải em họ của tôi", nhưng tụi nó cư xử rất khéo, nên QC cũng không biết.
- "Em thấy *** đẹp không?", con H ngồi sau gác cằm lên vai con L hỏi QC.
- "Đẹp chị ạ. Có biển, có núi rất nên thơ...", cô bé dang hai tay ra, mắt nhắm nghiền, mũi hít hà. "Còn có vị mặn của muối biển nữa..."
- "Đẹp bằng thành phố em đang sống không?"
Con H hỏi khó thật. Một nơi là quê hương thứ 2 của QC, còn một nơi là người em đang dành tình cảm đang sinh sống. Tôi căng tai ra chờ đợi câu trả lời của cô bé.
- "Mỗi nơi có vẻ đẹp riêng, cũng như không thể so sánh Pushkin với Beethoven được", cô bé cười khì khì. "Khéo lắm", tôi nghĩ thầm.
- "Ba em làm gì?", con H chuyển đề tài.
- "Ba em là kỹ sư."
- "Thế còn mẹ?"
- "Mẹ em là bác sĩ tâm lý", tôi cảm nhận được rõ sự tự hào khi QC nói về ba mẹ mình.
- "Em có anh chị em gì không?", con H bắt đầu "hỏi cung".
- "Em có một anh trai."
- "Bao nhiêu tuổi vậy?"
- "Bằng tuổi anh chị đó."
- "Cao không?", con H tăng tốc.
- "Cao 1m8."
- "Đẹp trai không?"
- "Dạ đẹp", QC cười hì hì.
- "Hơn anh M không?"
Trong các câu hỏi của con H thì tôi thích câu này nhất. Nó vừa trí tuệ, vừa đánh đố, lại vừa có ẩn ý khen tôi. Chắc là khen thật, vì tôi đang được so sánh với một người đẹp trai mà. Đâu ai mang hai người chênh lệch nhau lên bàn cân bao giờ, nhỉ. Tôi nghe mà như mở cờ trong bụng, đến nỗi chút nữa đã bật cười thành tiếng. Chắc chắn là QC sẽ chọn anh trai cô bé rồi. Tôi giả vờ không nghe thấy để xem QC đáp ra sao...
- "Dạ không. Bạn của chị đẹp nhất rồi."
QC đáp tỉnh queo, trái hẳn với những gì tôi suy đoán. Tôi nghe mà xây xẩm đầu óc, nhưng trong lòng sướng râm ran. Tôi quay xuống "bắt quả tang":
- "Có người mới khen tao cái gì đó hả H?", tôi cười ranh mãnh.
- "Mày hỏi QC ấy", con H che miệng cười, không dám đối diện với "sự thật".
- "Em quên bỏ chữ "đẹp" trong ngoặc kép, làm người ta ăn dưa bở rồi, chị ơi..."
QC làm cái mặt hối hận, nhìn ghét không để đâu cho hết. Con H và con L cười khí thế. Tôi đuối lý, đành lý sự cùn:
- "Ba đánh một không chột cũng què. Không chấp!"
Được thể cả ba càng cười to hơn... Tôi chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt...
Dù hơi bực vì mình bị chọc, nhưng không phủ nhận việc khiến cho con L, con H và QC cười cũng làm tôi vui lây. Thật ra, việc thi thoảng một thằng con trai giả khờ để làm niềm vui cho con gái cũng không phải cái gì to tát lắm. Đôi khi, điều đó lại được con gái đánh giá cao vì sự dễ thương và nhường nhịn nữa, biết đâu chừng.
Tôi không quan tâm ba người đó có biết tôi giả vờ hay không! Cái tôi cần biết là cuối cùng tôi khiến cả ba cười. Thế là đủ rồi...
***
Đến nơi. Quán hôm nay khá đông. Đảo mắt tìm xung quanh, tôi thấy có hai bàn trống. Một bàn trong góc, một bàn gần lối vào. Tôi chọn bàn trong góc và chỉ tay cho ba đứa con gái... Tôi với QC ngồi một bên, quay mặt vào phía tường, hai đứa bạn thân ngồi một bên.
- "Cô ơi! Cho con... 3... 4... ", con H đưa tay đếm "16 cái cuốn, 4 đĩa bột lọc và 4 nước dừa nhé."
- "Từ từ cô", tôi khoát tay rồi quay lại hỏi con H "ăn gì ghê vậy ba. Bộ tối không định về ăn cơm à?"
- "Ăn chứ, nhưng giờ cứ ăn cho sướng mồm cái đã. Mày không ăn thì quăng sang đây, bọn tao ăn dùm", rồi con nhỏ quay sang chỗ cô bán hàng "cô lấy cho con nghe cô!"
- "Ăn như hợi", tôi lầm bầm.
- "Mày nói gì?", con H lườm.
- "À à, mình nói là con gái ăn ít thế thì sức đâu mà học", tôi chống chế.
- "Thằng này cứ phải bạo lực em ạ, không là cứ được đằng chân lân đằng đầu", con H quay sang QC cười cười.
- "Hihi. Để bữa nào em thử", QC hùa theo.
- "A! Giờ ăn đến rồi! Giờ ăn đến rồi", con L reo lên khi thấy đồ ăn được mang đến.
- "Chỉ ăn là nhanh", tôi trêu.
- "Ăn mà không nhanh thì cái gì nhanh", con nhỏ lè lưỡi.
- "Ăn đi em, QC", con nhỏ nhìn QC giục.
- "Vâng", cô bé trả lời, lấy tay xoa xoa háo hức.
- "Ủa? Đây có phải hành không anh?", em chỉ vào cọng hẹ.
- "Hẹ đó."
- "Hẹ là gì?"
- "Hẹ là thức ăn, vị thuốc tốt nhất về mùa xuân."