Logo
Trang chủ

Chương 70

Đọc to

Tôi, và tôi nghĩ đa phần đàn ông con trai, đều không thích đi shopping. Bản thân tôi là người khá thoải mái trong cả ăn mặc lẫn tiền bạc. Quần áo tôi mặc không cầu kỳ, đơn giản vì tôi quan niệm đàn ông chỉ cần gọn gàng, không lôi thôi là được. Còn về tiền nong, tôi không phải kiểu người hay tính toán chi li. Tiền sinh ra để phục vụ con người, chứ không phải ngược lại. Thích gì là tôi mua cái đó, tất nhiên là phải phục vụ được nhu cầu cá nhân, chứ không phải mua về rồi bỏ xó.

Nhấn mạnh lại lần nữa: Tôi ghét shopping! Muốn mua gì, tôi xem trước ở nhà, ghi ra giấy rồi đến thẳng chỗ bán, mua nhanh gọn, không mặc cả, không chọn lựa nhiều, mua đúng giá. Xong việc càng sớm càng tốt. Chắc em bán hàng nào gặp tôi đi mua cũng cười cả ngày. Không biết các bạn thế nào, chứ giờ lớn rồi, gặp nữ phục vụ hay bán hàng, tôi toàn gọi "em". Tất nhiên là vừa phải thôi, tầm hơn mình 4-5 tuổi là được. Chứ gặp mấy cô, mấy thím mà gọi "em" thì dễ bị gọi người thân ra "nói chuyện" lắm. Xưng "anh" nghe vừa đàn ông, lại vừa người lớn, đúng không?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỗi người một sở thích. Mình không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Hai đứa bạn thân của tôi, QC nói riêng và đa số phụ nữ nói chung, là tín đồ của shopping. Phụ nữ nghiện mua sắm cũng giống như đàn ông nghiện bóng đá hay games. Còn thể loại đàn ông thích shopping mà không thích thể thao thì tôi xin kiếu, chơi với hại người lắm.

- "Đến nơi rồi! Mời tiểu thư xuống xe", tôi quay lại nói với QC.
- "Vậy hả anh", em đáp, rồi nhảy xuống. Thật ra dùng từ "bước" mới đúng, nhưng tôi ghét QC nên tôi dùng từ "nhảy" cho nó mất hết nữ tính đấy.
- "Em nói với hai đứa kia là anh đi mua tờ báo rồi anh quay lại sau nhé."
- "Vâng, anh đi đi", QC bụm miệng cười.

Tôi phóng xe ù ra hiệu sách mua một tờ báo bóng đá để đọc giết thời gian trong lúc các "yêu tinh" hân hoan với công cuộc mua sắm. Mua xong, tôi quay xe lại chỗ hẹn. Biết là vào trong cũng chả để làm gì, tôi ngồi ngoài chờ và lôi tờ báo ra đọc. Ngồi đọc cả nửa tiếng mà chẳng thấy động tĩnh gì, tôi đứng lên ngó đầu vào trong thì thấy ba "yêu tinh" vẫn đang hí hửng cười nói, có vẻ chưa muốn về. Đúng là gặp "cạ" có khác, nói chuyện như đúng rồi...

Tôi ngồi xuống, chúi mũi vào tờ báo đọc tiếp. Đọc thêm được 10 phút thì hết tin để đọc, tôi lật đật đứng dậy, lại ngó vào trong với ánh mắt tuyệt vọng. Biết là đi cùng "yêu tinh" đến chỗ này thì kiểu gì cổ tôi cũng dài ra cả thước, vậy mà vẫn không thể hình dung nó lại kinh khủng đến vậy.

- "Ê! Tao đọc hết cả mục quảng cáo rồi này", tôi nhăn nhó nói với con L.
- "Vào đây nhờ cái", nó toe toét, vẫy vẫy tay.

Tôi vừa đi vừa rủa thầm. Thôi thì cứ vào cho xong chuyện. Khi tôi vừa đến nơi, con L nhanh như cắt ướm cái áo nhỏ màu hồng ra phía trước ngực tôi, rồi xoay qua nói với con H và QC:
- "Đẹp mày ạ. Duyệt!", nó nói xong cả QC lẫn con H đều phá lên cười.

Tôi ngẩn tò te, không kịp suy nghĩ, nhảy vội về phía sau. Mặt tôi đỏ bừng bừng.
- "Đẹp cái đầu mày", tôi xua tay. "Xong chưa, về?"
- "Đi ăn gỏi cuốn đi mày, cho QC biết mùi thức ăn miền Nam nữa. Chứ em ấy đến mà mày bắt ru rú ở nhà là sao?", con H đề nghị.
- "Em mệt nên không đi được, phải không?", tôi quay sang nhìn QC đe dọa.
- "Mệt là mệt thế nào. Đi chứ!", em cười tươi như hoa mà đâu biết lòng tôi đang héo lại...

Đề xuất Voz: THIÊN BẢNG
Quay lại truyện Vị tình đầu
BÌNH LUẬN