Logo
Trang chủ

Chương 82

Đọc to

Tôi không muốn nói với QC là tôi đang nhớ HN. Tôi nhớ muốn phát điên. Và cơn mưa là chất xúc tác càng làm nỗi nhớ thêm da diết. Có thể khi đọc những dòng này sẽ có người không tin cảm xúc của tôi là sự thật cùng lí do "chưa bao giờ gặp nhau thì tình cảm không thể mãnh liệt như vậy". Tôi không muốn giải thích nhiều và cũng không muốn thuyết phục các bạn tin mà chỉ muốn nói một điều "tình yêu kì lạ lắm".

- "Em không muốn nghe đâu..."

Tôi bỏ lại khoảng trống mênh mang sau dấu ba chấm mà không biết mình cũng vừa để lại một khoảng trống lớn như thế nào trong tâm hồn em. QC không thất vọng như những gì tôi đoán.

- "Anh lại nhớ chị ấy à?"

Một giọt nước chảy dài từ khóe mắt cô bé. Tôi không biết là mưa hay nước mắt. Liệu tôi có phải là người vô tình?

Tôi chỉ im lặng sau câu hỏi của QC. Sự im lặng thay cho cái gật đầu.

- "Nếu HN biết, hẳn chị ấy sẽ vui lắm", QC mỉm cười một cách gượng gạo. Cô bé tiếp.

- "Trước khi em quay lại Pháp em, em sẽ nói cho anh biết một điều... Từ bây giờ đến lúc đó, em chỉ xin anh một chuyện được không?"

- "Chuyện gì?"

- "Anh đừng nhớ đến chị em khi ở bên cạnh em. Em...", QC nghẹn ngào.

- "Tại sao?", tôi ngu ngơ.

- "... anh có làm được không?"

- "En nói lí do đi...", tôi xát muối vào nỗi đau của cô bé.

- "Không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời. Xem như anh làm điều đó cho em đi, được không?", tôi không biết là lời thì thào của em hay của gió, mà sao nghe đầy tâm sự.

- "Ừm... anh sẽ..."

- "Chỉ hai tuần thôi rồi em sẽ trả tự do cho anh. Nha anh nha!", giọng QC nghe thương lắm, ánh mắt buồn vô tận...

- "Anh đã nói hết câu đâu. Ý anh là anh sẽ không làm vậy. Anh sẽ cho em khóc hết nước mắt", tôi nhe răng cười nham nhở rồi vù chạy.

Đang tâm trạng, nhưng khi biết mình bị trêu, QC cũng không khỏi bật cười...

Cô bé đuổi theo tôi. Tôi cố tình chạy thật chậm, chờ đến khi em gần đưa tay bắt được, tôi lại lách người, tăng tốc khiến QC tóm hụt mấy lần. Mỗi lần như thế càng làm em điên tiết hơn. Được thể tôi càng cười tợn. Không biết mấy em khác thế nào chứ QC lúc tức nhìn buồn cười cực.

Đến lần thứ tư, lúc tôi quay đầu lại định cười chọc em giống mấy lần trước thì thấy QC ngồi thụp xuống, hai tay ôm gối ra vẻ rất đau đớn. Chết tôi rồi! Đừng bảo đuổi tôi rồi bị ngã nhé! Tôi hộc tốc chạy lại lay lay vai em, giọng lo lắng.

- "Ngã à? Có sao không?"

QC chỉ lắc đầu, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư đầu gối.

- "Bỏ tay ra anh xem nào"

Tôi vừa ra lệnh vừa cầm hai tay em nhấc lên.

- "Có gì đâu! Lừa anh hả?"

QC không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Em bất ngờ đẩy tôi ngã lăn kềnh ra đất rồi vùng chạy. Chạy được một khoảng em quay lại, lúc lắc cái đầu tinh nghịch, lè lưỡi lêu lêu tôi rồi bật cười giòn tan. Tiếng cười như muốn hòa cùng cơn gió cuốn bao tâm sự của tôi theo cùng...
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)
Quay lại truyện Vị tình đầu
BÌNH LUẬN