Logo
Trang chủ

Chương 92

Đọc to

Mẹ tôi bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào. Hồi lớp mười, mẹ dạy Văn lớp tôi nên tất cả bạn bè đều biết bà. Tính mẹ vừa nghiêm khắc, vừa dễ gần, do đó học sinh hầu như ai cũng quý, nhưng cũng rất sợ.

Bạn bè cùng lứa hầu hết gọi mẹ tôi là bác, chứ không gọi cô xưng em như bình thường. Nhưng ở trường thì lại khác.

Mẹ tôi bước vào, mặt khá nghiêm nghị.

- "Hôm nay cô Diệp bị ốm, nên cô sẽ dạy thay một tiết."

Mẹ tôi tiếp lời:

- "Sáng nay cô Diệp dặn cô là hôm nay kiểm tra mười lăm phút. Nào, các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra..."

Nghe mẹ tôi nói xong, mặt đứa nào đứa nấy trong lớp cũng xanh như đít nhái, nhưng không ai dám ho he gì. Nếu đề mà cho chép thơ thì tôi chết chắc, vì học Văn chưa bao giờ tôi thuộc thơ, và thường trong đề thi luôn in sẵn những câu thơ cần phân tích. Tôi luôn ỷ lại vào khả năng "ngoáy bút" của mình. Có vẻ tôi thừa hưởng một ít khả năng viết lách từ mẹ.

Bắt chước tụi bạn, tôi cũng lấy giấy ra, điền họ tên và chuẩn bị. QC ngồi bên cạnh rung đùi nhàn nhã, thấy tôi nhìn, cô bé nhướn mày.

- "Muốn gì?" QC để cái mặt nhìn gian không thể tả.

- "QC! Anh bảo này," tôi nhỏ nhẹ.

- "Bảo gì?" Em lại nhướn mày trêu ngươi tôi.

- "Em có biết là em rất dễ thương không?" Tôi bắt đầu dở trò xu nịnh.

- "Chỉ có anh là chưa biết thôi, chứ em biết lâu rồi."

- "QC này," giọng tôi bắt đầu lúng túng.

- "Muốn quay bài dùm đúng không?" Cô bé nói toẹt ra những nỗi khổ mà tôi đang cố giấu trong lòng.

Tôi vừa tức vừa buồn cười. Nhờ em quay bài đúng là không còn mặt mũi nào, nhưng lực bất tòng tâm, đành phải chấp nhận thôi chứ biết sao bây giờ.

- "Thật ra, mọi việc không như em nghĩ đâu," tôi chống chế.

- "Em nên nghĩ thế nào?"

- "Hôm qua anh có việc đột xuất cho nên..." tôi làm cái mặt ra vẻ ân hận.

QC mỉm cười, khoanh hai tay trước ngực. Em ra điều kiện:

- "Giúp anh em được cái gì?"

- "Em thích gì?"

Cô bé gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, rồi quay sang đề nghị với tôi:

- "Em thích nhiều lắm, nhưng lần này thì nhẹ nhàng thôi. Anh sẽ phải làm theo một yêu cầu của em. Không phải bây giờ, mà là đến khi nào em có hứng. Ok?"

- "Trời! Em ghê lắm, ai mà biết được em định làm gì," tôi giãy nảy.

- "Là anh quyết định đấy nhé..." Cô bé nhún vai. "Chết rồi, nếu em không nhầm thì mẹ anh sắp chép đề lên bảng thì phải... Haizz. Mình chuẩn bị được người ta mời ăn trứng ngỗng rồi."

- "Thôi được rồi. Mà không được bắt làm mấy trò quá đáng đấy," tôi nhăn mặt dè chừng.

- "Hihi, yên tâm," cô bé cười toe toét như thể mới ăn quỵt được tiền. "Móc tay cái cho khỏi quên nào."

Em ngoéo luôn vào tay tôi như sợ tôi sẽ đổi ý. Tí nữa là tôi phì cười vì điệu bộ của em...

- "Bài cũ nha. Để quyển sách lên đùi, rồi để thêm quyển nữa lên bàn. Nhớ là đọc đúng dùm cái. Không là không trả đâu đấy," tôi đe.

- "Anh yên tâm. Sau lần đầu thực hành, hôm nay chắc chắn sẽ khác..." Giọng QC chắc nịch.

- "Tìm bài Sóng của Xuân Quỳnh đó, tuần trước mới học..."

Tôi miễn cưỡng nhận lời QC, vì tôi không muốn muối mặt với mẹ tôi. Mẹ mà biết tôi học hành tài tử kiểu này thể nào tôi cũng được nghe cải lương miễn phí. Ai chứ mẹ thì tôi còn lạ gì. Cực kỳ cầu toàn trong chuyện học hành của tôi. Bị điểm kém rồi nhận được lời động viên, an ủi kiểu như "học tài thi phận mà con, xem như là tai nạn" từ mẹ tôi, xin lỗi, chỉ có trong mơ. Đó là lý do tại sao tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ QC...

Tôi biết tính mẹ, kiểm tra bà chỉ ngồi một chỗ trên bàn giáo viên để quan sát nên tôi cũng đỡ lo phần nào. Khi tất cả đã sẵn sàng cũng là lúc mẹ tôi bắt đầu chép đề lên bảng. Trái với những gì tôi dự đoán, đề bài không bắt chép thơ văn gì sất mà là "Em hãy kể lại một kỷ niệm đáng nhớ nhất" hoặc "Em hãy kể về một điều em day dứt nhất". Đúng là mẹ tôi, toàn nghĩ ra những đề bài rất quái chiêu.

Đề xuất Nữ Tần: Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá
Quay lại truyện Vị tình đầu
BÌNH LUẬN