Hết tiết 3 đến giờ ra chơi, nhỏ Phương phụ trách văn thể mĩ yêu cầu cả lớp ngồi lại để bàn về buổi tập văn nghệ tối nay.
Chuyện là dịp QC đến là đợt gần Tết, cũng là dịp trường tôi tổ chức văn nghệ mừng Đảng mừng Xuân. Mỗi lớp bắt buộc phải có 3 tiết mục. Vì năm nay là năm cuối cấp, nên cô chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tôi tham gia với mong muốn giúp chúng tôi lưu lại những kỉ niệm thật đẹp bên nhau trước khi rời xa mái trường. Cả lớp tôi ai ai cũng đồng ý với ý kiến này của cô. Hai tiết mục đầu, một dành cho tiết mục rap của thằng Duy, một dành cho tiết mục múa của nhỏ Phương. Cả hai đứa đấy đều là con nhà nòi, nên khi tụi nó xin mỗi đứa một tiết mục, lớp tôi không ai phản đối. Chỉ còn tiết mục cuối cùng là cả lớp tôi sẽ tham gia. Sau một hồi thảo luận cả lớp đồng ý chọn tiết mục đồng ca "Dòng máu Lạc Hồng" và có múa phụ họa kèm theo. Vì là năm cuối cấp nên cô chủ nhiệm đã bàn bạc với chi hội phụ huynh quyết tâm hoành tráng tiết mục bằng cách thuê thầy giáo biên đạo về.
Tối nay là buổi tập đầu tiên, nên nhỏ Phương dặn dò có vẻ kĩ lưỡng. Tôi thuộc đội múa, vì theo lời của nhỏ Phương thì là "hát chưa hay và nhìn cũng ngon trai". Lí do đầu nghe còn có vẻ hợp lí chứ thứ hai thì có vẻ như nó đang muốn an ủi tôi hơn. Từ trong sâu thẳm của trái tim, tôi lại nghĩ mình hát hay, nhưng vì lí do nào đấy nhỏ Phương không thể cảm thụ hết được. Văn vẻ mà nói giống như "đàn gảy tai trâu" ấy. Đàn là giọng hát trầm ấm, ngọt ngào của tôi, còn tai trâu chính là tai nhỏ Phương.
Giật mình, tôi nghĩ lại. Có khi nào giọng hát của tôi giống như giọng hát của nhân vật anh thanh niên trong mẩu truyện cười mà tôi sắp kể hay không... [truyện hơi hơi tục, nên ai không thích thì có thể bỏ qua nhé.]
Truyện kể có anh thanh niên nọ có khả năng kì diệu. Đó là cứ mỗi lần anh cất tiếng hát là khiến cho đàn ông phải "chào cờ". Anh thanh niên rất ngỡ ngàng trước khả năng của mình. Anh nghĩ đó là món quà trời cho.
Rồi một ngày anh thanh niên gặp Bụt. Bụt nghe rất nhiều người kể về anh, nên Bụt đã yêu cầu anh hát cho Bụt nghe một bài. Anh thanh niên không dám cãi lời. Anh bắt đầu cất tiếng hát "trời phú" của mình lên.
Khi anh hát xong, anh thấy Bụt đang nhìn anh thẫn thờ. Anh lên tiếng.
- Thưa Bụt! Bụt có hiểu tại sao mỗi khi con hát đàn ông lại "chào cờ" không?
- Vì mày hát như l*n ấy!
Nhưng thôi bỏ qua chuyện này! Chỉ cần tập văn nghệ chung với lớp là tôi vui rồi. Không biết mọi người thế nào chứ thời đi học mỗi lần tập văn nghệ là lớp tôi như mở hội ấy. Tuy mệt nhưng lại cực kì vui.
Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh