"Ta không cam lòng."
Đại chiến ngoài vũ trụ đã có một trận hạ màn, kẻ đang gào thét chính là Tài Quyết.
Con đường của hắn cuối cùng cũng đã đi đến điểm cuối, bị Nữ Hoang Thần một kiếm chém diệt chân thân.
Thượng Thương của Phong vũ trụ năm xưa, ra đi quả thật không cam lòng, đến chết vẫn chưa thể đặt chân lên Thiên Ngoại Thiên của hắn.
"Thái Thượng, cái đồ chó má nhà ngươi."
Vào thời khắc sinh tử ly biệt, hắn đã 'thân ái' hỏi thăm một phen tên lừa đảo lớn kia.
Có những con thuyền giặc thật sự không thể lên, chỉ một bước sơ sẩy là hồn bay phách tán a!
"Con đường ngươi đã chọn, hãy đi cho tốt."
Nữ Hoang Thần nhẹ phất tay áo, thu lấy một mảnh quang mang.
Đó là nguyên thần chi lực còn sót lại của Tài Quyết, tuy đã lốm đốm nhưng lại ẩn chứa thần lực vô tận, mang về cho hậu bối tẩm bổ thể phách, tuyệt đối là dưỡng chất vô thượng.
Nàng không dừng lại, xách kiếm đi đến một chiến trường khác.
Khi đến nơi sâu trong bóng tối, đại chiến giữa Tự Tại Thiên và Thương Thiên cũng đã hạ màn.
Thương Thiên bị chôn vùi, lúc lên đường cũng giống như Tài Quyết, gào thét vô cùng bi thương.
Nhìn lại Tự Tại Thiên, cũng không biết là do bị thương quá thảm liệt, hay là do lúc thuế biến đã xảy ra biến cố, cả người trở nên lung lay sắp đổ, cho đến khi phản chiếu tia sáng huy hoàng cuối cùng, liền ngã xuống trong bóng tối.
Nữ Hoang Thần tung ra một luồng khí nhu hòa, vững vàng đỡ lấy hắn.
Đạo của Tự Tại Thiên, nàng có thể mơ hồ nhìn thấu, hẳn là Vạn Pháp Vĩnh Hằng.
Con đường này không dễ đi, đạo đã xảy ra vấn đề, cần phải tự thân niết bàn.
Nữ Hoang Thần không dừng lại, mang theo Tự Tại Thiên, tìm kiếm chiến trường của Nguyệt Thần và Tài Quyết.
Thế nhưng, đi vòng vo một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng của hai vị thần kia.
Cùng biến mất, còn có Phong vũ trụ, không biết đã độn đến xó xỉnh nào rồi.
Nàng từng thi pháp thôi diễn, men theo bóng tối mà truy ngược lại, nhưng khổ nỗi, hai vị Thượng Thương đã bố trí thuật che giấu, dù nàng từng là Hoang Đế, cũng khó mà tìm ra dấu vết.
Nàng không tìm thấy Phong vũ trụ, nhưng lại tìm được một cái đại đỉnh.
Đó là Hỗn Độn Đỉnh, bản mệnh khí của Diệp Thần.
Trong đỉnh phong ấn hai người, một là Đông Hoang Nữ Đế, người thứ hai... là Mộng Ma.
"Phong vũ trụ, quả thật bất phàm."
Nữ Hoang Thần khẽ nói, tự mình nhìn ra được sự kỳ dị của Mộng Ma, đạo của hắn hiện giờ còn thiếu sót, có lẽ không lọt vào pháp nhãn, nhưng một khi hoàn chỉnh, tám chín phần sẽ là một tồn tại có thể đồng giai đánh ngang tay với Nguyệt Thần và Tự Tại Thiên.
Nhìn qua hai người, nàng lại nhìn sang Hỗn Độn Đỉnh.
Nếu là ngày trước, cái đỉnh này mà thấy nàng, chắc chắn sẽ la lối om sòm.
Lần này lại tĩnh lặng như chết, rõ ràng có linh trí nhưng lại không thấy nửa phần ánh sáng.
"Chủ nhân của ngươi... gặp phải biến cố rồi sao?" Nữ Đế thu lại Hỗn Độn Đỉnh, rồi biến mất trong bóng tối như một giấc mộng.
Hắt... xì!
Lúc Diệp Thần mở mắt, một cái hắt xì làm cho hổ khu chấn động.
Có lẽ là do ngủ quá lâu, hoặc là đã uống quá nhiều nước Hư Vọng, khiến cho ý thức của hắn trở nên mơ màng, đến mức ngồi dậy rất lâu mà vẫn như một pho tượng, không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến khi một làn gió nhẹ thổi qua, hắn mới từ từ ngước mắt, ngơ ngác nhìn thế giới này.
Trong tầm mắt là bóng tối vô tận, có sông núi cây cỏ, nhưng lại không có mặt trời, mặt trăng hay các vì sao.
Đây là đâu? Sông Hư Vọng đâu rồi?
Mơ hồ mất nửa đêm, cuối cùng hắn cũng đứng dậy, nhìn ngược nhìn xuôi khắp nơi.
Nhìn rồi mới biết, đây là một vũ trụ, một vũ trụ đặc biệt nhỏ, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn thấy tận cùng trời đất.
"Một nền văn minh đã lụi tàn sao?"
Diệp Thần thì thầm, rồi cất bước đi tới.
Sự thật đúng như hắn dự đoán, tiểu vũ trụ không biết đã trải qua bao nhiêu kỷ nguyên này không có lấy một sinh linh nào, cả thế giới đều bị bao phủ bởi lớp bụi thời gian.
Mà hắn, chính là sinh vật sống duy nhất... dưới màn đêm bao phủ.
Đây là một biển máu đỏ thẫm, đang cuộn trào sóng dữ ở nơi sâu thẳm ngoài vũ trụ.
Giữa biển máu, có một bóng hình xinh đẹp đang trôi nổi chập chờn, chỉ có ánh sáng yếu ớt lấp lóe.
Nhìn kỹ lại, đó chính là Nguyệt Thần.
Đại chiến giữa Thần và Ma, nàng đã thắng, Thiên Ma Chi Tổ đã bị tàn sát triệt để.
Nhân và quả, công đức viên mãn, nhưng tai ương lại ập đến khiến nàng không thể lường trước.
Cái gọi là tai ương, chính là nói đến biển máu này, vốn là chiến trường của nàng và Ma Tổ, nhưng cùng với sự diệt vong của Ma Tổ, biển máu này cũng trở nên ngày càng quỷ quyệt, quỷ quyệt đến mức có thể so sánh với sông Hư Vọng kia, nó sẽ không ngừng thôn phệ thần lực, hơn nữa vào thời gian nhất định còn có thể bỏ qua pháp tắc.
Chỉ một chút lơ là đã trúng chiêu, không thể không ngủ một giấc.
Nhưng nàng ngủ không hề yên ổn, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Hẳn là sự thức tỉnh của Triệu Vân cũng đã ảnh hưởng đến nàng, khiến cho tiền trần vãng sự ở Thiên Ngoại Thiên như dòng lũ vỡ đê, điên cuồng muốn phá tan gông cùm, hết lần này đến lần khác kéo nàng từ trạng thái tỉnh táo rơi vào hỗn loạn.
Sông Hư Vọng, một sự tồn tại thần xuất quỷ một, vẫn đang chảy xiết về phía bóng tối.
Sinh linh ngoài vũ trụ có lẽ rất sợ nó, từ xa trông thấy liền liều mạng né tránh.
Đương nhiên, cũng có kẻ cứng đầu, cứ đi dọc bờ sông mà chơi đùa.
Đúng vậy, là chơi đùa, bởi vì... đó là một đứa bé tinh nghịch.
Nó trông mũm mĩm, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần nhỏ.
Khúc kha khúc khích!
Đứa bé không rành thế sự, lại ngây thơ trong sáng, không nói lời nào, chỉ cất tiếng cười non nớt.
Cười xong, nó cũng sẽ khóc, mà khóc thì không dứt, vì vậy mà sông Hư Vọng không ít lần nổi sóng lớn, dường như đang muốn nói: "Tiểu tử nhà ngươi, cút sang một bên đi."
Bảo cút là cút! Có lẽ nó khóc mệt rồi, lại khúc khích cười, tung tăng nhảy nhót chạy đi mất.
Sông Hư Vọng cũng theo đó mà yên tĩnh lại, sóng dữ tan đi, dần dần trở về tĩnh lặng.
Thứ không tĩnh lặng chính là mặt sông, luôn có những hình ảnh rời rạc, vỡ vụn, lúc ẩn lúc hiện.
Nếu Diệp Thần ở đây, trông thấy cảnh này chắc chắn sẽ nhíu mày.
Nếu Hạo Thiên ở đây, trông thấy cũng nhất định sẽ kinh ngạc sững sờ.
Trong những hình ảnh của sông Hư Vọng có cả hai người họ, không chỉ có họ, mà còn có thê tử, sư đồ, tiên bối, cố hữu... rất nhiều, rất nhiều.
Luân hồi, đó chính là tự mình luân hồi của Triệu Vân.
Tất cả những người có nhân quả, có liên quan, thậm chí là có liên quan gián tiếp với hắn, như Diệp Thần, như đồ nhi, sư tôn, tiên bối, hậu sinh của Diệp Thần... ngay cả nhật nguyệt tinh thần, sông núi cây cỏ, tất cả mọi thứ, đều tồn tại dưới hình thái tương đối không tồn tại, sống trong vòng luân hồi của hắn.
Nói chính xác hơn, là sống trong sông Hư Vọng, chỉ vì hắn của lúc này, đã là một thể với Hư Vọng.
Con đường trở về chính là được diễn giải một cách hoàn mỹ như vậy.
Hắn không làm được, Hư Vọng lại làm được.
"Nếu ta chết, ngươi sẽ đến."
Biến số, tự nhiên là có, đó là lời chúc phúc vĩnh hằng của người họ Diệp tên Thần kia.
Dù cho hắn đã dung nhập vào Hư Vọng, dù cho đang tự mình luân hồi, lời chúc phúc ấy vẫn là một dấu ấn bất diệt, vĩnh viễn đi theo, không lúc nào không quấy nhiễu quỹ đạo con đường trở về của hắn.
Kẻ cứng đầu đâu chỉ có đứa bé mũm mĩm kia, mà còn có một lão đạo râu quai nón.
Lão nhân có lẽ kiếp trước đã tạo quá nhiều nghiệt, lần đầu tiên ra ngoài vũ trụ dạo chơi liền đụng phải sông Hư Vọng.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, lão ngây ngốc sáp lại gần.
Xong rồi, lão một mình ngồi xổm bên bờ sông, ánh mắt kỳ quái nhìn lên mặt nước.
Vừa hay con đường trở về của Triệu Vân, lúc này lại đi đến kiếp nạn sông Hư Vọng này, một màn như vậy cứ thế diễn ra một cách có trật tự dưới sự chứng kiến của lão đạo râu quai nón.
Chuyện quỷ dị cũng từ đây mà xảy ra.
Lão đạo râu quai nón sững người một lúc, bất giác nhìn lại bản thân, trong khoảnh khắc này, cái gọi là huyết và cốt của lão dường như đều trở nên hư ảo như mộng.
"Ván cờ."
Lại là lời thì thầm như vậy, lão đang nói, mà những sinh linh mạnh mẽ trong và ngoài vũ trụ cũng đang nói.
Nói xong, tất cả lại trở lại bình thường, ký ức vừa rồi đã bị một luồng sức mạnh vô hình xóa sạch hoàn toàn.
Đề xuất Voz: Những Năm Tháng Ấy : Anh và Em !
Uyên Đậu
Trả lời2 tháng trước
Cho t hỏi tý ad, tinh hà là gì, tinh hà bỉ ngạn là gì, vũ trụ Biên Hoang là gì , mong ad trl ♥️
Khang An
Trả lời2 tháng trước
Sở cô sương cả long phi có dc hs ko ae
tyttankim
Trả lời3 tháng trước
Chương 2083 lỗi rồi bạn, có mấy dòng thôi