Logo
Trang chủ
Chương 17: Hàn đàm phía dưới

Chương 17: Hàn đàm phía dưới

Đọc to

Tại Xích Diễm Quả cực nóng tinh hoa trùng kích, huyết dịch Tô Tử Mặc sôi trào, mỗi lần hô hấp đều phun ra một luồng khí đỏ.

Thọ nguyên của Kim Đan chân nhân tối đa năm trăm năm. Một linh vật ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết quả thì là khái niệm gì? Cỗ năng lượng khổng lồ này Tô Tử Mặc không thể nào tiếp nhận, hắn chống đỡ được một nén nhang bằng Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương bí điển đã là may mắn.

“A!”

Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời thét dài, cỗ năng lượng trong cơ thể không thể phát tiết, giày vò hắn đau đến không muốn sống.

“Ầm!”

Tô Tử Mặc vận hết sức lực toàn thân, bộc phát Thiếp Sơn Kháo, nặng nề đụng vào vách đá sơn động. Đá vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tô Tử Mặc hai mắt đỏ ngầu, không ngừng va chạm vào vách đá phía trước, như muốn phát tiết hết lực lượng trong cơ thể. Mỗi lần va chạm, sơn động đều rung chuyển dữ dội, cát đá rơi xuống, tùy lúc có thể sụp đổ.

Một khi sơn động đổ sụp, giống như một ngọn núi đổ xuống, nặng vạn quân, nhục thân dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn, cả người lẫn khỉ đều chôn vùi tại đây! Tô Tử Mặc đã mất lý trí, nhưng linh hầu thì không.

Tô Tử Mặc rõ ràng không sống nổi, lại chẳng thân chẳng quen, gặp gỡ bèo nước. Linh hầu nhanh chóng thoát ly nơi này mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng lúc này, trong mắt linh hầu lại hiện lên một chút do dự.

Sau một thoáng chần chừ, linh hầu vẫn không lựa chọn rời đi. Nó đứng một bên, thần sắc lo lắng, liên tục nháy mắt, ẩn ẩn chờ đợi một kỳ tích xảy ra.

“Ầm ầm!”

Đúng lúc này, trên vách đá truyền đến một tiếng vang lớn, cả ngọn núi đều rung lên!

“Úc?”

Linh hầu hai mắt sáng lên, phát hiện cú va chạm lần này của Tô Tử Mặc đã đụng nát vách đá sơn động, ngã vào một sơn động khác. Trong động có động!

Linh hầu nhanh chóng theo sau. Sơn động thứ hai cực kỳ nhỏ hẹp, giữa động có một vũng nước, hàn khí tràn ngập, băng giá thấu xương. Chưa kịp đến gần, linh hầu đã rét run toàn thân, vội vàng dừng bước.

Vũng nước tản ra hàn khí cực mạnh, thậm chí có chút khủng bố. Linh hầu vừa đến gần, lông trên người đã phủ một lớp sương giá, hơi lạnh thấm vào cơ thể, như vô số mũi kim đâm xuyên huyết nhục!

Trong khi đó, Tô Tử Mặc toàn thân nóng hổi, cảm nhận được cái lạnh thấu xương này, chẳng những không mâu thuẫn, ngược lại từng bước đi về phía hàn đàm. Hàn khí này quá mạnh, người ngoài không thể chịu được.

Nhưng Tô Tử Mặc, người ăn nhầm Xích Diễm Quả, trong cơ thể phảng phất có vô số ngọn lửa thiêu đốt, vừa vặn giằng co với hàn khí. Tô Tử Mặc trực tiếp nhảy vào hàn đàm, giống như một khối sắt nung đỏ bỏ vào nước lạnh, phát ra tiếng 'xì xì'. Lạnh và nóng, băng và lửa, hai luồng lực lượng hoàn toàn khác biệt va chạm trong cơ thể Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc chìm nổi trong hàn đàm, thân ảnh ẩn hiện, sương mù bốc lên, mờ mịt bao phủ, tựa như tiên cảnh. Linh hầu đứng đằng xa nhìn cảnh này, mơ hồ đoán được, nhờ sự tình cờ này, Tô Tử Mặc đã vượt qua kiếp nạn.

Cổ ngữ có câu, vật kịch độc, bảy bước trong đó, tất có giải dược. Thế gian vạn vật, tương sinh tương khắc, là quy luật tự nhiên vĩnh hằng. Trong sơn động sinh ra linh quả cực đoan như Xích Diễm Quả, thì ở nơi không xa, tất có vật cực hàn tương sinh tồn tại.

Tô Tử Mặc ăn nhầm Xích Diễm Quả, vốn không thể chịu đựng cỗ năng lượng khổng lồ này, nhưng vô tình phát hiện hàn đàm, mượn nhờ hàn khí kiềm chế tinh hoa cực nóng này, phong tồn trong từng tấc máu thịt! Những tinh hoa cực nóng này, với cơ thể Tô Tử Mặc hiện tại, còn chưa tiêu hóa được.

Nhưng phong tồn trong cơ thể, đây chính là một bảo tàng khổng lồ. Mỗi lần tu luyện, hắn sẽ luyện hóa tinh hoa trong đó, cho đến khi năng lượng Xích Diễm Quả được hấp thu toàn bộ! Điều này đối với việc nâng cao cảnh giới của Tô Tử Mặc sau này có lợi ích rất lớn.

Từ khi nhảy vào hàn đàm, Tô Tử Mặc đã tỉnh táo trở lại. Chẳng bao lâu, phát giác lực lượng Xích Diễm Quả phong tồn trong cơ thể không còn uy hiếp, Tô Tử Mặc định nhảy ra hàn đàm, nhưng trong lòng chợt động. Nếu nơi đây sinh ra Xích Diễm Quả, liệu gần hàn đàm có sinh ra linh vật hay quả gì khác không?

Sơn động nhỏ chứa hàn đàm rất hẹp, nhìn thoáng qua không sót gì. Tô Tử Mặc không phát hiện gì. Nếu quả thật như hắn dự liệu, khả năng lớn nhất là ở dưới đáy hàn đàm!

Tô Tử Mặc hít sâu, lặn xuống hàn đàm. Đầm nước cực lạnh, nhưng kỳ lạ là không có dấu hiệu đóng băng. Tô Tử Mặc lặn càng sâu, áp lực càng lớn, đầm nước cũng càng lạnh!

Tu luyện Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương bí điển, khả năng nín thở của Tô Tử Mặc cực mạnh, thậm chí có thể giữ được một khắc đồng hồ không cần hô hấp. Nhưng Tô Tử Mặc lặn càng sâu, hàn ý trong cơ thể càng nhiều, tay chân lạnh dần, huyết dịch vận chuyển chậm chạp.

Hàn đàm này sâu không thấy đáy. Tô Tử Mặc nhận ra, tiếp tục bơi xuống nữa, e rằng chưa kịp nhìn thấy đáy đầm, hắn đã bị đông cứng.

Đúng lúc này, tại góc sâu trong hàn đàm, đột nhiên lóe lên một luồng hồng quang. Tô Tử Mặc ngưng thần nhìn lại. Đầm nước che khuất tầm nhìn, nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy dưới đáy có một tảng đá lớn, trên đó dường như viết bốn chữ, cực kỳ mờ nhạt.

Tô Tử Mặc cử động hai tay, lại bơi xuống một đoạn nữa, đã đạt tới giới hạn của cơ thể. Tô Tử Mặc trừng to mắt, nhìn tảng đá lớn đó.

Hỏa!

Trong bốn chữ, Tô Tử Mặc nhìn rõ một chữ, chính là Hỏa. Ba chữ khác vẫn mờ nhạt. Hàn khí nhập thể, Tô Tử Mặc rét run toàn thân.

“Nếu đợi nữa, chỉ sợ thực nguy hiểm đến tính mạng!”

Tô Tử Mặc không dám nán lại nữa, chân tay hoạt động, bơi về phía mặt nước. Chỉ lát sau, Tô Tử Mặc bò ra khỏi hàn đàm. Tóc và lông mày đều phủ một lớp sương giá, môi tái tím, sắc mặt tái nhợt.

Hô!

Tô Tử Mặc từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đỉnh đầu bốc khói trắng.

“Ò ó o!”

Cách đó không xa, linh hầu phát ra một tiếng kêu, trợn mắt nhìn, thần sắc lo lắng, vẫy tay về phía Tô Tử Mặc, dường như đang hỏi thăm hắn thế nào.

“Ta không sao.”

Tô Tử Mặc cười cười, chậm một lát mới đứng dậy, rời khỏi gần hàn đàm. Cơn giày vò này, Tô Tử Mặc nhân họa đắc phúc, chẳng những Dịch Cân Thiên luyện đến tiểu thành, hơn nữa trong cơ thể còn phong tồn một nguồn năng lượng khổng lồ.

Điều này có nghĩa, dù sau này Tô Tử Mặc không ăn không uống, cũng tùy lúc có thể tu luyện, luyện hóa hấp thu tinh nguyên phong tồn trong máu thịt.

Tô Tử Mặc tâm trạng rất tốt, vỗ vai linh hầu, cười nói: “Chết hầu tử, đa tạ.”

“Xùy!”

Linh hầu hai mắt nhìn trời, lỗ mũi phì phì, hừ một tiếng, không chút cảm kích trước lòng biết ơn của Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc nhịn không được bật cười. Con khỉ này rất kiêu ngạo, Tô Tử Mặc đối với tính nết của nó cũng hiểu được chút ít.

Tô Tử Mặc đi sang một bên, hai chân tách ra đứng thẳng, ngang vai, chuẩn bị tu luyện Huyết Viên tam thức trong Dịch Cân Thiên. Huyết Viên Quải Ấn, Huyết Viên Hiến Quả và Huyết Viên Biến. Hai thức đầu đều là sát chiêu, thức thứ ba là cốt lõi. Điệp Nguyệt từng khuyên bảo Tô Tử Mặc, không đến lúc nguy cấp sinh tử, không thể tùy tiện sử dụng Huyết Viên Biến.

Ở trong hẻm núi bị bầy Thương Lang vây chặt, lúc đó Tô Tử Mặc không phóng thích Huyết Viên Biến, cũng vì Dịch Cân Thiên còn chưa tiểu thành. Một khi phóng thích, gân sẽ đứt, huyết nhục bạo liệt, lập tức chết tại chỗ.

Gân mãng mềm dẻo, còn gân vượn thì trong nhu có cương. Luyện vượn trước mãng, gân lớn không chịu nổi lực đạo cương mãnh, dễ dàng đứt đoạn khi kéo giãn, hoàn toàn biến thành phế nhân. Đây cũng là lý do tại sao phải luyện mãng trước, rồi mới luyện vượn.

Tô Tử Mặc điều tức một chút, thân hình vọt tới, quyền trái che ngực, tay phải nắm chặt vung ra, lướt qua một đường cong tròn giữa không trung, giáng xuống.

Huyết Viên Quải Ấn!

Ngay sau đó, Tô Tử Mặc thu quyền, gối co lại, thân hình như một con khỉ linh hoạt, một gối như quỳ không quỳ, song chưởng khép lại, như nâng một quả, hướng lên trên.

Huyết Viên Hiến Quả!

Hai thức này, dù là tên hay tư thế, đều không giống sát chiêu. Tô Tử Mặc bách tư bất đắc kỳ giải, luôn cảm giác mình diễn luyện thiếu gì đó.

“Cạc cạc cạc cạc!”

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tràng cười không kiêng dè. Tô Tử Mặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con linh hầu đó ngồi bệt dưới đất, chỉ vào Tô Tử Mặc cười lớn, trong mắt đầy vẻ chế giễu khinh miệt, chỉ còn thiếu chữ ‘vụng về’ viết trên mặt.

“Lại bị con khỉ chết tiệt này khinh bỉ.”

Tô Tử Mặc liếc nó một cái, nói: “Ngươi lại phát điên gì vậy?”

Linh hầu ngừng chế giễu, nhảy lên, đột nhiên một bước dài phóng tới Tô Tử Mặc, tay trái che ngực, tay phải nắm quyền, lướt qua một đường cong tròn giữa không trung, giáng thẳng tới.

“Ừm?”

Thần sắc Tô Tử Mặc đại biến. Cú đấm này của linh hầu, hoàn toàn là giá đỡ của Huyết Viên Quải Ấn, giống hệt, thậm chí còn hiểm ác và mãnh liệt hơn hắn, khí thế hung hãn bộc lộ, khí thế áp người!

Tô Tử Mặc trước đó còn chưa hiểu, chữ ‘Ấn’ trong Huyết Viên Quải Ấn giải thích thế nào. Bây giờ nhìn thấy cú đấm này của linh hầu giáng xuống, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nắm đấm của linh hầu siết chặt, gân lớn màu xanh đen nổi rõ lên, đẩy căng huyết nhục, nắm đấm phình to lên một vòng, tựa như một tòa đại ấn, ầm vang rơi xuống! Không khí dưới cú đấm này phát ra một tiếng nổ!

Thì ra là thế. Sau khi Dịch Cân, lợi dụng lực lượng gân lớn, làm cho da thịt căng ra, gân và thịt kết lại với nhau, lấy quyền làm ấn, đây mới là tinh túy của Huyết Viên Quải Ấn!

Nắm đấm con người giáng xuống, có được bao nhiêu lực lượng, bao nhiêu khí thế? Đổi thành một tòa đại ấn đổ ập xuống, lại là hiệu quả gì?

Tô Tử Mặc và linh hầu dùng ra cùng một thức, lại hoàn toàn là hai cảnh giới khác biệt, bộc phát ra lực lượng khác biệt một trời một vực.

✵✵✵✵✵✵✵

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Họ nhà em bị vong ám
BÌNH LUẬN