Logo
Trang chủ
Chương 20: Phong Diệp Thành

Chương 20: Phong Diệp Thành

Đọc to

Từ xa, hắn đã đứng trên vách núi hô lớn: "Chủ thuyền có thể tiện đường cho tiểu tử lên thuyền đi nhờ một đoạn được không?"

Hắn trung khí mười phần, tiếng nói vang vọng, truyền rõ mồn một vào tai chủ thuyền. Trong khoang thuyền, ngoài những bao muối chất chồng, còn có một nam một nữ đang ngồi. Nam tử chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ uy vũ, thân mặc áo tím, gương mặt đỏ sậm, vẻ mặt trầm ổn, không chút biểu cảm. Nữ tử khoảng hai mươi, vận một bộ váy trắng, dung mạo thanh tú, nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát lên vẻ anh hùng, ánh mắt vô cùng sáng.

Nghe tiếng gọi, một thuyền công vội chạy vào bẩm báo: "Thiếu đông gia, tiểu thư, trên bờ có người xin lên thuyền."

"Mấy người, trông thế nào?" Nam tử áo tím bình tĩnh hỏi.

"Chỉ một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng vẻ rất nhếch nhác." Thuyền công đã quan sát kỹ, lập tức đáp lời.

"Cứ để hắn lên đi." Nữ tử trẻ tuổi kia lên tiếng: "Chỉ là một thiếu niên, chắc không phải kẻ gian đâu."

Nam tử không nói gì, hiển nhiên đã đồng ý. Thuyền công gật đầu, trở ra boong tàu gọi lớn: "Tiểu huynh đệ, mời lên thuyền."

Diệp Minh ôm quyền cảm tạ, chờ thuyền ghé sát vào bờ rồi nhảy vọt lên. Lúc đáp xuống, nguyên khí vận dưới chân khiến thân hình hắn rơi xuống chậm lại, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống thuyền. Thuyền công kia khen một tiếng "Hảo công phu", rồi dẫn hắn vào khoang thuyền ra mắt thiếu đông gia.

Vừa vào khoang, Diệp Minh chỉ cần liếc qua là nhận ra nam tử áo tím kia hẳn là Võ Đồ thất bát trọng, còn nữ tử cũng không kém cạnh, khoảng Võ Đồ ngũ trọng hoặc lục trọng. Hắn chắp tay thi lễ: "Tại hạ Diệp Minh, là người ở trấn gần đây, xin thứ lỗi đã làm phiền. Có điều, tại hạ không đi nhờ không, sẽ xin trả phí đi thuyền." Nói rồi, hắn định móc bạc ra.

Tiểu thư áo trắng mỉm cười: "Tiểu huynh đệ khách sáo quá, người đi trên giang hồ ai mà không có lúc gặp khó khăn? Tiền thuyền thì không cần đâu, xem như kết giao bằng hữu."

Diệp Minh cũng không cố chấp nữa, ngồi xuống trò chuyện cùng hai người. Qua đó hắn biết được hai người này là huynh muội, họ Minh. Nam tử áo tím tên Minh Thái, nữ tử áo trắng tên Minh Châu. Gia tộc bọn họ ở thành Phong Diệp, nhiều đời buôn bán muối mưu sinh.

Sau khi làm quen, Diệp Minh cho biết mình muốn đến Xích Dương Môn báo danh. Huynh muội nhà họ Minh vừa nghe hắn là ngoại môn đệ tử của Xích Dương Môn, lập tức tỏ vẻ kính trọng. Ngay cả Minh Thái vốn kiệm lời cũng đứng dậy hành lễ với hắn. Phải công nhận, thân phận đệ tử Xích Dương Môn này quả là hữu dụng, hiệu quả tức thì.

Thậm chí, khi thân phận "ngoại môn đệ tử" của Diệp Minh được tiết lộ, ánh mắt Minh Châu nhìn hắn cũng lập tức khác hẳn, trở nên vô cùng ngưỡng mộ. Phải biết rằng, một ngoại môn đệ tử của Xích Dương Môn đã gần như có thể đi ngang ở những nơi như thành Phong Diệp.

"Tiểu huynh đệ, sao ngươi lại muốn lên thuyền ở nơi hoang sơn dã lĩnh thế này? Lại còn trông bộ dạng nhếch nhác như vậy, chẳng lẽ đã gặp phải phiền phức gì sao?" Minh Châu hỏi.

Diệp Minh nửa thật nửa giả đáp: "Ta bị cừu gia truy sát, vất vả lắm mới thoát được, nên muốn mau chóng trở về Xích Dương Môn."

Minh Châu nói: "Vậy thì vừa hay, chúng ta cũng đang đưa muối đến thành Thiên Thạch, nơi đó chỉ cách Xích Dương Môn chừng trăm dặm đường. Có điều, trên đường đi chúng ta phải dừng lại ở thành Phong Diệp vài ngày."

Diệp Minh đáp: "Không sao cả, ta cũng vừa hay muốn đến thành Phong Diệp xem náo nhiệt."

Minh Thái và Minh Châu sắp xếp cho Diệp Minh một phòng nhỏ ở khoang sau. Nơi đó có một gian riêng, bài trí cũng không tệ, có đủ cả giường, bàn ghế. Ngửi thấy mùi hương nữ tử thoang thoảng trong phòng, Diệp Minh biết đây hẳn là phòng riêng của Minh Châu, nay lại nhường cho hắn ở. Trong lòng hắn không khỏi cảm kích, thầm nghĩ khi nào lên bờ nhất định phải cảm tạ họ cho phải phép.

Từ đây đến thành Phong Diệp mất khoảng một ngày đường, Diệp Minh tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi luyện khí trong khoang thuyền, cố gắng đả thông ba kinh mạch còn lại. Mỗi bữa ăn, Minh Châu đều tự mình mang thức ăn đến, đối đãi với hắn vô cùng chu đáo, khiến hắn có chút áy náy.

Thành Phong Diệp là tòa thành gần nhất, hắn vừa vặn có thể đến đó mở mang tầm mắt. Hơn nữa, trong tay hắn có không ít vàng lá, đủ để tiêu xài. Mặt khác, hắn vẫn canh cánh trong lòng mối thù với Hoàng gia, muốn nhân tiện tìm hiểu tình hình. Dù cha hắn không trực tiếp chết dưới tay Hoàng gia, nhưng chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

Trong lúc nghỉ ngơi, Diệp Minh nhớ tới "Thiên Bộ" mà Diệp Tử Nguyên từng nhắc đến, bèn hỏi: "Cơ Thiên Bằng đã từng gặp qua người của Thiên Bộ chưa?"

Bắc Minh đáp: "Năm xưa khi hắn hành tẩu giang hồ cũng có gặp qua vài người, nhưng bọn họ đều không có kết cục tốt đẹp, cuối cùng bị các thế lực lớn truy sát. Thậm chí cả tộc nhân của họ cũng bị liên lụy, toàn bộ đều bị huyết tẩy."

"Thiên Bộ rốt cuộc là tổ chức thế nào mà lại bị người trong thiên hạ xem như hồng thủy mãnh thú vậy?" Diệp Minh không sao hiểu nổi.

"Đó là một tổ chức hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác. Thực lực của họ không hẳn là quá mạnh, nhưng người nào người nấy đều không sợ sinh tử." Bắc Minh nói tiếp: "Thực ra trong thâm tâm, giới võ giả rất khâm phục Thiên Bộ. Chỉ có điều, Thiên Bộ dù sao cũng thuộc Hạo Thiên Giáo, tự nhiên sẽ bị các thế lực lớn truy sát. Nghĩ lại cũng phải, thế lực nào mà chẳng hoành hành một phương, tội ác chất chồng? Một khi Thiên Bộ lớn mạnh, tất sẽ uy hiếp đến bọn chúng."

Diệp Minh tu luyện một đêm, bất giác trời đã hửng sáng. Đứng trên boong thuyền, đã có thể trông thấy thành Phong Diệp sừng sững từ xa, những tòa nhà cao lớn san sát, khí thế hùng vĩ.

"Diệp huynh đệ, sắp vào cảng rồi." Minh Thái nhắc nhở: "Người từ nơi khác vào thành Phong Diệp đều phải đăng ký thân phận, lấy lệnh bài và nộp thuế. Nếu gặp phiền phức, cứ đưa thêm cho lính gác cổng một ít bạc là sẽ qua được thôi."

Diệp Minh gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Cảng Phong Diệp được xây dựng ngay bên ngoài thành, diện tích rất lớn, hàng trăm thuyền hàng, thuyền khách neo đậu san sát, người qua kẻ lại tấp nập như nước chảy. Vừa rời khỏi bến cảng, một bức tường thành cao lớn đã hiện ra trước mắt, tường cao đến mười lăm mét, cổng thành đồ sộ uy nghiêm. Một con đường lớn thẳng tắp, bằng phẳng nối thẳng đến cổng thành, nơi có một toán quan binh đang cẩn thận kiểm tra lệnh bài thân phận của người ra vào.

Minh Thái và Minh Châu phải đi giao hàng, rất bận rộn, nên Diệp Minh không đi cùng họ. Cả hai hẹn ba ngày sau sẽ gặp lại ở bến cảng để cùng đi đến thành Thiên Thạch.

Diệp Minh chuẩn bị sẵn bạc, hòa vào dòng người đi về phía cổng thành.

Thành Phong Diệp vô cùng phồn hoa, được xây dựng đến nay đã có ngàn năm lịch sử, trải qua nhiều lần tu sửa, giờ đã trở thành một thành trì bậc trung của Yên quốc. Dân số hơn hai trăm vạn, thương nghiệp sầm uất, kinh tế phát đạt, là nơi hội tụ của võ giả trong phạm vi mấy trăm dặm.

Diệp Minh đi đến trước cổng thành, một viên thư lại hỏi han tên họ, quê quán, hắn đều thành thật trả lời. Sau khi ghi chép thông tin, gã thư lại kia còn đối chiếu dung mạo của Diệp Minh, nhanh chóng phác họa một bức chân dung rồi lưu cùng vào hồ sơ dân ngoại tỉnh. Triều đình Yên quốc hiện nay kiểm soát các phương diện vô cùng nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào bất kỳ thành trì nào cũng đều phải đăng ký kỹ càng.

Quá trình đăng ký kéo dài chừng một khắc, chờ mọi thứ hoàn tất, gã thư lại mới thủng thẳng nói: "Một mình ngươi đến thành Phong Diệp làm gì? Tìm người thân hay thăm bạn bè? Người nhà ngươi có biết không? Theo quy củ, nam tử chưa đủ mười lăm tuổi vào thành phải có thư của gia đình..."

Diệp Minh giả lả cười, thầm dúi cho gã một lá vàng, nói: "Quan gia, tại hạ rất muốn mở mang tầm mắt về sự phồn hoa của thành Phong Diệp, mong quan gia chiếu cố."

Gã thư lại liếc mắt nhìn, thấy đó là một lá vàng thì mày râu khẽ nhướng lên, lập tức lộ vẻ vui mừng, khách khí nói: "Tiểu huynh đệ nói đâu xa vậy. Ngươi mà gặp phiền phức gì trong thành, cứ báo danh hiệu Lục Cửu của ta." Nói xong, gã suy nghĩ một chút, rồi đưa cho Diệp Minh một mảnh tre hình tam giác, dặn dò: "Cầm lấy vật này phòng thân."

Diệp Minh thầm nghĩ một lá vàng mà chỉ đổi được cái vật rách này sao? Nhưng thấy đối phương dường như không có ác ý, hắn bèn cười nhận lấy.

Có tiền mua tiên cũng được, thư lại Lục Cửu không hề làm khó Diệp Minh nữa, sảng khoái cho hắn vào thành.

Vừa vào cổng thành, một luồng khí tức phồn hoa đã ập thẳng vào mặt. Dòng người kẻ gồng gánh, người cưỡi ngựa, người đẩy xe, người ngồi kiệu, đủ mọi hạng người chen chúc đi vào trong thành, đông nghịt, vô cùng náo nhiệt. Diệp Minh vừa đi vừa mân mê mảnh tre tam giác trong tay, tò mò nhìn ngó xung quanh. Hai bên đường là đủ loại cửa tiệm.

Tiệm quần áo, tiệm ăn, tiệm hương phấn, tiệm đồ cổ, nhiều không kể xiết. Đi một đoạn đường mà Diệp Minh đã hoa cả mắt, cảm thấy trấn Sơn Thủy hoàn toàn không thể so sánh với thành Phong Diệp, quả thực một nơi dưới đất, một nơi trên trời.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Magic The Gathering: Từ Rút Đến Tarmogoyf Bắt Đầu
Quay lại truyện Võ Đạo Độc Tôn
BÌNH LUẬN