Tự nhiên Nhi từ sau lưng vỗ vai tôi một cái. Tôi giật mình quay lại. Chắc Nhi tan học rồi.
- Ủa, Nhi... Học về hả? - Tôi cũng cười đáp lại.
- Ừa. Sáng nghe nói chiều Q đá banh nên Nhi ra xem thử, hihi.
- Ừ. Giờ đá nè. Mà tui đá dở ẹc, có gì mà xem.
- Hì... Thích.
Eo ơi, Nhi làm mặt bướng với tôi, khiến em hình như bực mình thì phải. Em ngồi mặt ủ rũ, hầm hầm nhìn phát ngán. Tôi chào Nhi xong quay qua em cười một cái. Em chả thèm nhìn lại. Tôi bước ra sân thì Nhi nói theo:
- À Q. Lát chở Nhi về với. Xe Nhi bạn mượn rồi.
Nhi nói với theo. Định nói với Nhi là không được, nhưng tụi bạn kéo tôi vào sân rồi. Thôi không sao, lát ra nói cũng được. Làm quá, mắc công em giận nữa thì mệt.
- Tụi này lớp gì vậy mạy? - Tôi quay sang hỏi thằng Khanh. Nhìn bọn nó to con vãi. Bắp chân to như bắp chuối hột. Quả này nó đốn vào chân, không đi xe lăn cũng uổng.
- Tụi bên xây dựng đó. Đá kỹ nha mạy. Mà Ny mày xinh thế. Có làm được gì chưa?
- Làm cc. Nói bậy bố đốt lưới nhà nhé.
- Ok... Trận này ba trăm ngàn đó. Mỗi thằng năm mươi k thôi. Haha.
- Vl... Đá tiền à? - Tôi xanh mặt. Có đem tiền éo đâu. Quả này phải hi sinh tới cùng vì năm mươi k, không thể thua.
- Thôi, đá kìa!
Tôi với thằng Khanh đá hậu vệ vì hai thằng khá cao to đen hôi. Đấy là thằng Khanh. Chứ tôi thì thơm như mít tố nữ ấy, hehe.
Xoạt....
- Tiên sư bố thằng Q, hậu vệ thế à?
- Thằng Q, mày nhìn người chuyền coi!
- Thằng Q, mất bóng đứng nhìn cmm!
Bla bla... Nói chung tôi đá thì dở. Nhưng làm họa sĩ thì giỏi. Rê bóng toàn bị chúng nó cướp. Chung kết bên tôi thua kèo bên kia. Đa số đổ lỗi cho tôi. Khi ra sân, thằng Khanh đi gom tiền từng đứa. Tôi thì thầm với em:
- Em... Em mang theo bao nhiêu tiền vậy? Cho anh mượn năm mươi đi. - Tôi nài nỉ em. Tuy nhục xíu, nhưng người trong nhà cả mà.
- Trời. Còn chơi độ nữa. Biết thế em không đi cho anh đội quần đi về.
- Mệt quá, cho mượn năm mươi đi.
- Nè. Hứ. Còn hai tờ vé số nữa đó.
- À... Há. Mai đổi. Hề.
Lúc này Nhi cũng bước lại, nhìn tôi và em nói:
- Ủa. Bạn Q đây hả?
- À... Thật ra là Ny tui. Hì. - Tôi gãi đầu nói.
- Ồ, thì ra vậy, hì. - Nhi cười ẩn ý.
Quay sang em thì thấy em cũng bình thường. Nhưng tôi vẫn lo ngại.
- À... N à. Tui phải chở H về rồi. N gọi bạn N mang xe tới đi.
- Nhưng mà N...
Lúc này em giả bộ nóng nên kéo tay áo lên, ra vẻ "nóng quá, bà mày đang rất nóng!". :ah: Vô tình cái hình xăm hiện ra, lọt vào mắt Nhi. Nhi nuốt khan một cái. Nhìn cái hình xăm, xong quay sang tôi cười gượng:
- Hì. Cũng được. Vậy N gọi bạn.
Nói xong N cất bước ra đi. Nhìn cũng thương chứ. Nhưng thôi, cơm nhà ngon và no bền. Phở ăn mau đói. Tôi nhìn sang em, em lườm tôi một cái rồi nhìn theo dáng Nhi, em thì thầm:
- Không nói sớm.
Em bước đi trước, tôi cũng cất bước theo sau. Mà em, khi ra ngoài đám đông mặt lạnh lùng kinh khủng. Ít thấy em cười. Còn với người quen thì em lại tưng tửng như con nít. Như tôi chẳng hạn. :big_smile:
Ra bãi xe, vừa cắm chìa khóa vào thì nó kẹt kẹt sao ấy. Đm nhìn vào thì:
- Con mẹ nó. Đứa nào chơi nhét singum vào ổ khóa anh rồi! - Tôi quay sang em nói. Em nhún vai, thở dài mà cái mặt kỳ lắm.
- Giờ sao em? - Tôi nói tiếp.
- Sao em biết? - Mặt em lạ lắm.
- Đi bộ rồi. Mẹ nó tao trù cho đứa nào làm ba má nó chết chùm, dòng họ chết cháy.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Giới Thiệu: Vân Thâm Bất Tri Mộng