Bóppppp... Em tán tôi một cái. Xong ái ngại nói:
- Tao làm đó.
- @&%#
- :brick:
- Sao em làm vậy? - Tôi thộn mặt ra. Éo thể tin nổi.
- Ai kêu con nhỏ kia kêu chở về chi.
Ôi vl. Ny tôi kìa, ghen gì mà ghen ác. Người ta nói thế thôi chứ người quyết định là tôi cơ mà. Trong lúc đá banh có lúc tôi không thấy em, có lẽ là em đi làm chuyện này. Trời ạ. Muốn khóc quá. Dù bực lắm, nhưng nhìn em tôi chả muốn trách hay quát tí nào. Sợ như mấy lần trước. Và khi quen em thì tính nhẫn nhục nhường nhịn của tôi được lên lever nhiều lắm. :big_smile:
- Thôi về bộ tìm tiệm sửa xem được không. Haizz. Mai mốt đừng làm vậy nữa. Anh không thích.
Nói xong tôi dắt xe ra cổng. Em thì đưa tiền với vé rồi cũng lẽo đẽo theo sau tôi. Thỉnh thoảng nhìn qua gương hậu thấy em nhìn xung quanh tìm kiếm tiệm sửa xe phụ tôi. Nhìn cái dáng đi nhanh nhẹn ấy. Cái hành động đưa tay lên quệt mồ hôi sao mà thương thế. Tôi mỉm cười và nghĩ thầm "cũng tốt chứ, thế này mới biết dù hoạn nạn em cũng bên cạnh tôi, thay vì bắt xe ôm hay taxi về rồi".
Sài Gòn tối nhộn nhịp thật. May mắn cho gã đàn ông này vớ được cô Ny tuyệt như thế này. Chợt em bước lên ngang tôi:
- Cho xin lỗi. - Em nói mà không nhìn tôi. Chắc sĩ diện đây.
- Xin lỗi mà cái mặt... haizz.
- Em xin lỗi. - Lần này nhìn tôi nói, chắc em biết mình lố rồi. Tôi thầm vui trong lòng.
- Ờ. Hề. Không sao mà. Xem đây là kỷ niệm em há.
- Hic... - Em nhìn tôi ra vẻ cảm động. May mà ở ngoài đường chứ ở nhà là tôi chạy lại ôm em rồi. Mặt gì mà dễ thương thế không biết. Tính tình thì lúc mưa lúc nắng, lúc mắng lúc cười, lúc lười lúc siêng, lúc điên lúc tỉnh (hình như nói xấu em nhiều nhỉ).
Đi ngoài đường mà mấy thằng đi ngang nhìn đểu ghét vãi. Có đứa con gái ngang qua còn nói:
- Cổ tích quá bây ơi, haha.
Bố mày đi Wave thời điểm này cũng dữ dằn rồi. Có phải xe đạp đâu mà nhìn em đâu giống tiểu thư, cá tính mạnh thì có. Mả cha mấy con thầy phán.
Đi một đoạn khá xa thì cũng có một quán sửa xe honda. Mừng bỏ bú luôn. Vào thì thằng chủ đang vá xe cho khách.
- Chờ tao chút. - Thằng nhồn nói giọng bố đời vãi :gach:
Nhìn sang trái phải lên xuống thì đối diện có bán bún riêu cua tôm chua cay gì đó, ấy lộn qua mì Hảo Hảo cmnr. Lúc này cũng tối rồi, ăn tối là vừa. Mà nghiệt ngã cho tôi là éo đem tiền, mới đắng cay cho con chim đang bay. Đói bụng mà éo có tiền ăn. Mượn em thì kỳ. Lát còn trả tiền xe nữa. Em nhìn tôi đang liếm mép nhìn về quán bún riêu, như hiểu được bao tử tôi muốn gì, và em cũng đói thì phải. Em giật tay tôi:
- Đói bụng phải không?
- (Ọt ọt)
- Hihi... Ăn không? (Bụm miệng)
- Ờ... Ai biết... Cũng được... Ngại quá. - Tôi ấp úng. Thật sự thì ăn tiền con gái để người khác nhìn vào thì nhục như cá nục.
- Hihi... Khùng. Đi ăn. Mà nè... Cầm... - Em dúi tờ một trăm k ở đâu ra có sẵn vào tay tôi, rồi khoác tay rất tự nhiên bước qua đường.
- Là sao? - Tôi hỏi em. Vừa đi vừa nhìn đường.
- Không sao cả. Nghĩ cho anh hết thôi. Nhớ trả em gấp đôi là được. - Nói xong thì em và tôi đã qua tới quán rồi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Wǒ ài nǐ