Về phòng tôi lăn ra ngủ cho đã. Nằm lát sau nghe tiếng xe em chạy ra ngoài, có lẽ đi học rồi. Haizz. Hôm qua nghỉ không đi làm, hôm nay phải đi chứ không chủ nó đuổi là ăn shit. Đến chiều thì ra quán cơm mua ăn, xong chạy ra net làm vài trận War. Đang cầm con Tia Chớp kéo con Viêm Hỏa lại đánh thì...
- Bọppp... cạch... hự hự...
- Úi zời ui... úi úi úi zời ơi...
Dkm! Còn chưa hiểu chuyện gì thì tôi bị đập như con chó. Nhìn lên éo thấy người, toàn ghế nhựa vụt vào người tôi lia lịa. Ôm đầu lại chịu trận cho tới khi hình như cây gì tròn tròn mát mát quật vào đầu, nghe cái "cốp" rồi xong! Cúp điện. Tôi chỉ thấy một màu đen cùng những tiếng la hét xung quanh.
Tiếng quạt xè xè giữa đêm. Tôi mở hé mắt ra xem xung quanh. Chỉ có ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào. Xung quanh toàn màu trắng. Giật mình lo sợ vì cảnh này giống trong phim xác chết biết đi. Nhưng nhìn kĩ thì không phải. Mà toàn là giường bệnh, có vài bệnh nhân đang ngủ. Đang thắc mắc tại sao mình ở đây, bị Ebola hay sida thì rờ lên đầu nghe nhức nhức.
- Aaaaaa...
- Ơ... Anh... anh tỉnh rồi hả? - Bóng một người con gái chạy lại, bật đèn lên sáng cả phòng. Trước mắt tôi là khuôn mặt em đầy lo lắng.
- Em... sao anh... ui da... đầu anh sao đau quá. Em xem anh bị gì không?
- Hứcc... anh còn nói... đi chơi net làm cái gì mà đánh nhau dữ vậy nè? Đã không có võ sao mà xung quá hả hứcc...? - Em lại cầm tay tôi nói.
- Ui... anh có đánh ai đâu. Anh bị người ta đánh.
- Chuyện đó tính sau... anh ăn gì không em mua cho nè? - Em quẹt nước mắt nói. Cảm động thật. Không ngờ em vào viện canh cho tôi.
- Khuya mà ai bán gì ăn. Mà sao em biết anh trong đây?
- Thì người ta lấy điện thoại anh gọi cho em. Em mới biết.
- Phù... may mà không lưu số điện thoại bàn của ba má anh... chứ không là mệt rồi.
Lúc này mấy giường nằm cạnh cũng thức dậy. Cảm thấy phiền cho người ta quá. Có một người nói:
- Tắt đèn cháu ơi. Để cho người ta còn ngủ.
- Nhưng bạn con bị thương. - Em chen vào.
- Nhưng một người vì mọi người đi. - Bác này có vẻ khó chịu.
- Thôi em. Tắt đèn đi. Rồi lên đây nằm với anh nè. Ngủ sáng mai nó khỏe lại thôi. hề. - Tôi khuyên em và nở một nụ cười cho em yên lòng. Em cũng ngoan ngoãn nghe theo, chạy lại tắt đèn.
- Anh đau nhiều không anh?
- Cũng hơi hơi, em leo lên đi nè. - Tôi nhích người vô trong một tí.
- Hicc... sao mà ra nông nỗi vậy nè... anh có làm ai ghét gì không? - Em leo lên nằm cạnh tôi thì hỏi tùm lum.
- Anh không biết. Người anh mệt quá. Ngủ đi em. Đừng ôm anh nha... đau anh lắm.
- Dạ... ừa... hicc.
- Hì... dạ nghe phải ngoan không... chụtttt.
Ráng chồm qua thơm em một cái rồi tôi nhắm mắt thiếp ngủ đi.
Sáng hôm sau, dụi mắt tỉnh dậy bởi tiếng nói của mọi người trong phòng. Nhìn xung quanh chả thấy em đâu. Một cảm giác cô đơn giữa căn phòng đầy mùi thuốc này. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho em:
- Alo.
- Em đang đâu vậy?
- Em đang vô nè. Đi mua đồ ăn sáng cho anh. Chờ em tí.
- Ừ, nhanh nha em.