Đằng sau lưng em, con Nouvo của nó cũng lẽo đẽo theo sau. Không ai khác, chính là cái thằng hôm sáng đi với anh Hải. Đờ mờ nó! Cái quái gì thế này, thể loại gì đây? Trữ tình hay hip hop? Chắc tôi phải bóp dái chết quá. Cảm giác thốn về tinh thần không hề kém. Em về phòng, thằng đó cũng bám đuôi theo. Mẹ bà, chẳng lẽ phải đánh ghen? Nhưng tôi chưa hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Làm bừa thì chết... Lát sau, điện thoại báo tin nhắn. Thì ra là của em:
- Qua ăn cơm với em đi anh. Em đang bực mình quá.
Không cần chần chừ. Anh sẽ đến ngay đây, baby. Liếc sang phòng lão Tài, thấy lão cùng vài cụ phòng bên đang ở đó nên cũng yên tâm phần nào. Sang đến phòng thì thấy thằng kia đang loay hoay cạnh bếp cùng em. Còn em thì khó chịu ra mặt:
- Ehừm! - Tôi ho một tiếng, xem ai dám hé răng nào.
- Anh... vào đi anh! - Em thấy tôi thì vui lên, gọi tôi vào. Thằng kia thấy thế thì lui ra phía tôi và ngồi xuống. Éo biết nó có rờ mông em không nữa, nhưng tôi nghĩ là không có đâu. Nếu có, ông đè mông mày ra, cầm dao bào bào nhuyễn ra nhé.
- Ông là bạn thân của H hả? - Nó quay sang bắt chuyện. Nhìn ăn mặc cũng ngon lành phết. Cái này mà đi cua cave thì sướng nhé.
- (Ông cc. Tao trẻ thế này mà kêu tao ông à. Đá trết mẹ nhé! Đùa chứ, nói ra có mà phang nhau thắm thiết.)
- Ờ... là bạn trai của H. hề! - Nói xong câu này, tôi run bỏ mẹ. Nhỡ máu chó điên nó nổi dậy cắn cho phát thì chết luôn.
- Ồ... vậy à. Sao anh Hải bảo H chưa có bồ... hờ hờ. Hay có người ảo tưởng? - Đấy! Nó bắt đầu bơm đểu.
- Không tin thì thôi. Tùy... hả H hả...? - Tôi nói với em.
- Ừ... hihi. Nể anh Hải thôi chứ em cũng không thích. - Ôi, yêu em quá! Dám phát ngôn ra câu này thì sống chết gì anh cũng mang chuối cùng nén hương tới nhà em chung vui.
- Hừ... dm... mày tưởng mày ngon à? - Quay sang tôi, nó tạt mưa phùn vào mặt tôi. Đi cua gái mà không đánh răng hả cha nội? Mồm thúi thì be bé thôi chứ.
- Hờ... (Tôi cũng hơi són.)
Nên chỉ biết ngồi rung đùi để che giấu cái cục bón.
- Em bạn gái nó thật à? - Quay sang em, anh mặt nồi hỏi em.
- Không tin thì kệ mấy người! - Em rút điện nồi cơm ra. Có vẻ chuẩn bị ăn rồi.
- Được lắm! Được lắm! Mày hay lắm! (Quay sang tôi, chỉ vào mặt.) - Khổ thật, lại bốn chữ "lắm". Thôi về tắm sạch sẽ rồi mai quay lại nhé. Thế nhé.
Tôi cũng cười nhếch mép, lại khinh khỉnh với nó. Nó hầm hầm bỏ ra xe, nổ máy chạy đi. Tại sao nó không đánh tôi? Tại nó nhỏ con hơn tôi các bác ạ. Thêm em về phe tôi thì nó mà hé răng, tôi với em cho nó một vé về tuổi thơ liền.
- Hihi, anh cũng gan phết. Vênh mặt với nó, sao mà mặt anh xanh lét vậy? - Em lại gần tôi, nhìn tôi cười.
- Có xanh đâu. Anh mà sợ nó! - Tôi biện minh.
- Hì... thôi dọn cơm ra ăn.
- Ừ. Vừa ăn vừa nói cho anh biết chuyện này là như thế nào đó. Anh tức lắm đó.
- Ơi giời! Ghen hả? Haha... Vui nhỉ! - Em cười.
- Hừ. Phải là anh thì em mới biết.
- Hihi.
Xong xuôi, hai đứa ngồi ăn với nhau. Em làm nhiều món ghê. Rau muống xào tỏi với hột gà chiên tỏi. Hèn gì thấy làm món ăn nhanh vậy.
- Rồi kể anh nghe xem, sao nó theo em?
- Thì lúc sáng anh H có tới phòng. Nói là ngang qua đây chơi thăm em. Xong chả hiểu sao thằng kia nói anh H làm mai em cho nó, rồi cho nó địa chỉ trường, rồi nó qua bển chờ em, theo em về tận đây luôn. Mặt dày ớn! - Em cho cơm vào mồm nhai như là đang nhai thằng kia vậy.
- Chắc nó thích em. Em tính sao?
- Chuyện này anh tính chứ. Em là ny anh mà. Anh hay nhỉ.
- Ờ... cứ để anh tính cho, dù ra sao thì anh sẽ được bác sĩ lo.
- Hihi... Nó không đánh anh đâu. Ny gì mà nhát cấy! - Em trề môi.
Nghe nói thế chạm tới tự ái tôi. Chả lẽ qua phòng lão Tài đấm nó xin một chút thể hiện chứ. Thật là tức quá đi mà.
- Mà em chọn ai? - Tôi hỏi.
- Đm, cút cút ra ngay cho bà! - Em tức giận quát. Có lẽ đây là câu hỏi ngu nhất trong ngày.
- Hề. Ông đùa tí mà.
- Hứ... ăn xong về ngủ đi. Lát bà còn phải đi học nữa.
- Buồn vậy.