Có những ngày thứ 7 chủ nhật. Buổi sáng giặt đồ rồi ra phơi thì mấy đứa kia nhìn tôi kiểu tò mò, táy máy tay chân ấy. "Đừng thấy ông người mới mà ăn hiếp nhé, ông lại chuyển trọ chúng mày buồn" đang vi vu theo dòng suy nghĩ thì có tiếng hát ai lảnh lót hót lên như cái mền rách.
- Em là con dái dơ, em là con dái dớ dơ...ngắng ngo em mùa khuân... (Em là con gái hơ, em là con gái hớ hơ, nắng cho em mùa xuân)
Cái đéo gì vậy! Bên trái quay! Chào cờ chào! Xụi lơ...
Vâng. Bên trái tôi là con da trắng, mông phẳng, ngực lẳng lảng, háng chữ V. Nhưng nhìn kĩ cũng dễ thương nhưng mỗi cái tướng xấu. Hình như ẻm bị ngọng thì phải hay là hát lên giọng không nổi nhỉ, việc này tới bây giờ vẫn chưa xác minh được nữa, đã thế còn hát "con gái" thành "con dái dơ" tôi bật cười hơi to nên ẻm quay sang lườm và nói:
- Cười gì?
- À...bạn hát hay quá. Làm mình thấy nhớ 1 người bạn khặc khặc - Tôi vừa móc đồ lên phơi vừa nói
- Hí hí...thật hả. Mình hát hay hả - Mặt hào hứng
- Ừ...tại thằng bạn mình vim háng nên bạn hát làm mình nhớ nó ghê haha
- Là sao bạn - Ẻm nghếch mặt ra
- Hehe...không sao. Thôi chào bạn, rất vui làm quen với bạn - Thiếu mỗi cái bắt tay
- Ừa...hihi...
Ẻm cứ nhìn tôi rồi cười ngại bỏ con bò. Phơi nhanh đồ tôi vác cái thau đem vào nhà. Thằng Tùng vẫn còn ngủ. Tôi móc điện thoại ra gọi cho em:
- A lôooooo - Giọng ngái ngủ dễ thương gì đâu hà, ngọt như bánh khọt
- Em chưa dậy nữa hả. Tính qua rủ em ăn sáng.
- Ừm..m...oáp...dậy nè...30p nữa nha "tồng" - Lâu lâu em hay vớ vẩn thêm chữ "tồng" chả biết bố con thằng nào tiêm nhiễm vào đầu em nữa cơ mà nghe cũng thích :beauty:
Thế là tôi đứng trước gương cạo râu ráy tai cho sạch sẽ gọn gẽ mới qua em. Dạo này ít gặp nhớ muốn chết.
Vi vu trên đường ngắm buổi sáng cùng dòng người hối hả qua lại gấp gáp để mưu sinh cho cuộc sống này mà tôi thấy nó xôn xao trong lòng quá. Rồi ngắm những em xinh tươi trong bộ váy ngủ bước ra khỏi nhà mua cái gì đó (BVS chẳng hạn) nhìn mấy em ngon ghê. Mải mê ngắm gái mà đi qua khu trọ lúc nào không hay. Quay đầu xe lại phía nhà trọ chạy theo ngược chiều mém đụng ông già.
- Cái quân mất dạy chạy xe vậy hả...má nó - Ổng dừng xe lại chửi
- Dạ con xin lỗi tại con gấp quá
- Chạy vậy rồi gây ra tai nạn thì sao
(- Thì bỏ chạy)
- Dạ con biết lỗi rồi ông ơi - Đúng là rừng càng già càng cay
Xong ông ta không nói gì hầm hầm mặt đi luôn. Chắc đang có hẹn với vợ đi ăn kem đây mà. Hehe :gach:
Vào khu trọ lúc này có vài phòng còn ngủ. Kể cả chủ trọ cũng còn ngủ cơ mà. Nhà giàu ngủ nướng kinh. Tôi khả năng tôi lúc là sinh viên thì ngày nghỉ cũng như ngày thường, cứ 5h là thức. Đứng trước cửa phòng em tôi bấm chuông, ơ có chuông éo đâu bấm.
- Em ơi, em...em đang lơi lào...anh đang lơi lày... (Các bác lại bắt bẻ chi tiết này cho xem :smile:))
Cạch... (mở cửa)
- Hì..em
- Ơ anh...anh...thả ra
Cạch (đóng cửa thả chó đùa đấy :brick:)
- Hì...anh nhớ em quá cún con của anh
Tôi ôm em nằm xuống giường. Em vùng vẫy cho có thủ tục thôi chứ thích vãi ra. Nhìn môi em cứ chúm chím rung rung là biết.
- Hứ. Dám nói em chó con hả. Đồ chó già hihi.
- Này thì chó già - Tôi cù lét em làm em cười quằn quại sợ ảnh hưởng tới xóm làng nên thôi. Không khéo hội liên hiệp đồng minh F.a nó sang phang 2 đứa thì ngủm củ tỏi hành phi.
- Hờ hờ...mày hay lắm chó già...hờ hờ - Em vừa nói vừa thở ra
- Hề. Còn mạnh mồm hả
- Hừ...giờ có đi ăn sáng không hả - Em nhéo hông tôi 1 cái trả thù đây mà
- Đi thì đi. Mà phải ăn món này trước hehe
- Món gì
- Nè...
- Ưmmmm..m../@*%-&@&