Logo
Trang chủ
Chương 165

Chương 165

Đọc to

Nói xong em chạy lại xếp hàng chờ đợi. Tôi thấy thế thì đành chịu nên cũng lỏm ngỏm theo sau. "Hôm nay cho lũ cá chết hết." - Nghĩ thầm thôi mà tôi đã thấy sướng.

Xong trò này thì qua bên khu quà lưu niệm. Ngắm nghía mấy cái thủ công được trưng bày nhìn đẹp và công phu thật. Thấy em thích mấy cái viên đá với mấy cái vòng tay. Tôi bèn lại gần em xem. Em vừa định móc tiền ra trả thì tôi ngăn em lại. Em ngước lên nhìn tôi ngạc nhiên, tôi mỉm cười với em:

- Đưa cho anh. - Tôi giật lấy hai viên đá trông như cái ngọc bội trong phim kiếm hiệp từ tay em. Cùng chiếc vòng làm bằng đá đánh bóng lên, quay sang chủ quầy hỏi giá tiền và mua. Xong tôi kéo tay em đi dù cho mặt em đang ngơ ngác như con mèo lác.

- Trả cho em. - Em nhéo hông tôi rồi hỉnh mũi lên trông yêu phết. Sao cứ hành động đáng yêu trước đám đông hoài thế không biết. Làm tụi con trai tan nát trái tim.

- Trả gì trả. Đồ ta mua mà trả gì. - Tôi chưa muốn tặng em mà chỉ muốn nhây thêm tí.

- Hứ... chó già.

- Gừrrr...

- Giống lắm haha... - Em bật cười tươi búng vào mũi tôi. Được nhìn thấy em cười dù có kêu tôi giả làm chó tôi cũng làm. Tình yêu nó mù quáng thế đấy các bác đừng yêu, con gái cứ để tôi lo cho hehe. Giỡn thôi nha.

Khá lâu rồi tôi mới được cùng em đi chơi vui như thế này. Cứ ngỡ là xa nhau tình yêu nó nhạt dần, nhưng ngược lại bây giờ nó thêm sâu sắc hơn nữa. Xa nhau mới biết quý trọng thời gian gần nhau. Đ* lại sến rồi.

Trời cũng về chiều, tôi cùng em chạy xe về. Nhưng giờ về Tây Ninh thì tận 2 tiếng đồng hồ. Tôi nảy ra một ý định:

- Em... anh nói này nè.

- Hả? - Em dừng xe lại.

- Anh không có phòng trọ, giờ về TN thì xa quá. Hay mình vào KS ngủ nha?

Nói xong em mở mắt to nhìn tôi. Biết là em đang nghĩ bậy trong đầu nè. Ngại gì không biết. Ăn lông ở lỗ với nhau bao nhiêu năm rồi còn ngại...

- Hôngggg... - Nói xong em rồ xe đi. Đệch cụ, quê à nha.

Quẹo xe lại hướng về nhà tôi, bực bội chạy xe về. Đi được khoảng cây số thì điện thoại reo. Nhìn vào màn hình là em gọi. Chắc lủng xe hay hết xăng nên gọi mình lại cứu trợ ấy mà. Nghĩ thế nhưng vẫn bắt máy nghe:

- Gì?

- Gớm. Giận nữa chứ.

- Kệ.

- Kệ bà mày... nói nghe sốc óc thiệt chứ ta. - Em bật lại. Má. Mất nết với ông à.

- Không có gì cúp máy đây.

- Ừ. Cúp đi. Tính rủ qua phòng trọ cũ ăn uống rồi về, mà nói chuyện nghe ứa gan thôi khỏi luôn đi... tút tút.

Vậy là em vẫn còn trọ chỗ cũ. Chắc tìm việc trên Sài Gòn đây. Tội nghiệp em quá. Ra trường cũng không được đoàn tụ với gia đình, phải ở một mình lo tìm việc. Đã thế còn tìm việc giúp tôi.

Tôi nhanh chóng quay đầu xe lại chạy ngược chiều luôn. Bây giờ công an cũng không thể ngăn cản. Chạy xe vào khu trọ năm xưa. Phòng trọ vẫn vậy nhưng con người thì đổi mới. Có vài đứa cũ ở lại chắc nợ môn hay tìm việc làm cũng nên. Tôi dừng xe trước phòng em. Căn phòng biết bao kỷ niệm. Nhưng cửa chốt then cài. Em đi đâu mà chưa về nữa không biết. Móc điện thoại ra tôi gọi cho em, 4-5 cuộc không bắt máy. Chắc em đang chạy xe nên không nghe được, tôi bèn nhắn tin cho em:

- Anh đang ở phòng em nè. Em đi đâu sao chưa về?

Sent tin xong, ngồi đợi thêm lát em vẫn chưa về. Chạy xe ra quán nét lúc trước chơi làm vài trận War. Ngồi chơi mà lòng rạo rực bồn chồn quá. Phần vì sợ thằng Khoa nhớ thù xưa úp cho trận vào viện nữa thì bỏ bà. Mãi lo chơi mà không để ý điện thoại có tin nhắn của em. Tôi liền mở ra xem. Tin nhắn vỏn vẹn chỉ có 1 chữ "đâu".

Lâu không viết truyện nó mất cảm giác. Chương dở rồi. Thành thật xin lỗi vì không ra chương thời gian qua nhé.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Giọng hát của một thiên thần
BÌNH LUẬN