Ngồi nhịp chân nhàn nhã thì lúc 8h khách bắt đầu vào đông. Tôi chạy tới chạy lui viết thẻ xe rồi dắt xe vào ngăn nắp nữa. Nhưng con xe đắt tiền tôi chậm rãi mà dắt, chứ nó mà trầy sơn thì tôi có mà lột da bán lấy tiền đền. Nhìn các cặp tay trong tay bước cùng nhau tình cảm vào thuê phòng mà lòng tôi ấm ức. Cứ nghĩ tới cảnh chúng "dầu nhớt đây đẩy đẩy đẩy" là lòng tôi căm phẫn lên cho số phận nghiệt ngã cho dòng họ Mã.
Hôm sau vác xác đi học, tôi cũng không quên mua cho T một cái đồng hồ báo thức tặng T.
- Tặng bà nè, hì.
- Woaa, chàng tặng nàng quà Valentine kìa bây.
- Nghe nói thằng Quang làm ở khách sạn, chắc hôm qua chúng nó được chủ cho free rồi, haha.
...
...
Chúng nó cứ nhốn nháo lên làm tôi muốn đấm rụng răng tất cả chúng nó quá. T thì ngại quá cất quà vào bàn xong úp mặt xuống bàn.
Tưởng T khóc nên tôi ngồi sau lưng khều vai T.
- Ê...T có sao không?
- Ê...
Lần thứ "n" thì T quay mặt lại, mặt đỏ gấc như người say rượu. Không lẽ nãy giờ T úp mặt xuống bàn nhậu một mình nhỉ.
- Làm gì nhìn tui dữ dạ...à cảm ơn món quà ông nha, hihi, mà cái gì dạ?
Khiếp! Vừa ngóc đầu dậy đã tuôn ra một tràng.
- Bí mật. Mà T có đánh rắm hay không mà sao mặt đỏ quá vậy - Tôi thì thầm đủ cho T nghe thôi...nghe xong T quay xuống nhéo vào ngực tôi một cái muốn nát trái cam.
- Ông vừa phải thôi nha. Một lần nữa đừng nói chuyện với tui nữa nhé.
- Úi...tui giỡn. Xin lỗi bà mà.
- Hứ...khó ưa.
- Lát về mua dưa ăn cho dễ ưa. Hehe.
- Khùng...
Lúc này thì giáo viên vào lớp, tôi và T phải dừng ngay cuộc trò chuyện.
Tan học. Tôi ghé quán mua hột vịt với cà về chiên ăn cơm. Về tới phòng, điều đầu tiên là tôi nhìn qua phòng em. Nó như một thói quen rồi. Dù có ghét thì vẫn nhìn tới phòng em. Tò mò xem em làm cái quái gì. Nhưng chả thấy em đâu. Tôi chả thèm quan tâm thêm. Vào phòng thay đồ ra, tôi hóa thành người đàn ông vào bếp...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đã Nói Thể Nghiệm Nhân Sinh, Tiên Tử Ngươi Thế Nào Thành Sự Thật