Cuối cùng thì bữa cơm cũng xong. Tôi dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ mát mẻ rồi nhảy tót lên giường nằm đánh một giấc cho khỏe người...
Đang miên man ngủ thì nghe thấy tiếng xì xì...mẹ...chả lẽ con cạnh phòng rắm lớn vậy sao. Hay nó kê cái micro vào ass xong rắm phát cho âm thanh sống động nhỉ...tôi cũng tỉnh cmn ngủ luôn. Bước ra xem có chuyện gì thì đou má...có con nhỏ nào lôm khôm sau xe tôi. Chả lẽ nó rút xăng làm gì nhỉ...hoảng hốt tôi tỉnh cả ngủ chạy ra xe thì...là Em... Em lôm khôm dưới xe tôi. Chả hiểu em làm gì. Tôi lên tiếng:
- Ê ê...bạn ơi bạn. Bạn làm gì thế?
- À hả...à tui...tui đi ngang đây cái bị rớt cái nhẫn nên tìm thôi - Em ấp úng nói như gà mắc tóc.
- Vậy kiếm được chưa?
- À được rồi. Thôi về nha.
Xong em bỏ đi thật nhanh về phòng, bỏ lại khuôn mặt thẫn thờ của tôi dõi theo em...
Tôi lúc này vẫn còn hơi buồn ngủ nên chả để ý gì vì chiếc xe vẫn còn nguyên. Tôi vô phòng nằm nhắm mắt tiếp thì ngủ cũng chả được. Tôi quyết định ra net làm ván War chơi lát làm luôn. Vừa đóng cửa xong ra dắt xe thì nghe xe nặng nặng với bánh xe sau bị lệch. Nhìn xuống thì cha mẹ ơi. Bánh xe xẹp lép như con tép. Khỏi phải nói tôi tức điên lên. Và nhớ lại chuyện lúc nãy thì tôi khẳng định chính em là hung thủ chứ chả phải bị thủng lớp.
Lần này tôi không nhịn nữa. Chạy qua phòng em và bình tĩnh tới lạ kì. Em đang nằm trong phòng đọc sách. Thấy tôi đứng ngay cửa sổ thì em lại cười. Tôi thêm tức hơn. Nhưng tôi chỉ nói một câu:
- Tui chả thích mích lòng với ai nha. Nhưng đừng có làm quá. Sống sao cho ta đừng ghét. Đây không phải sợ cái gì. Nhưng tại mấy người là con gái nên tui nhịn thôi...nhưng tức nước vỡ bờ. Lúc ấy đừng ngạc nhiên.
Nói xong một tràng tôi chả thèm nhìn em, tôi bước đi luôn. Lần này tôi ghét em thật sự. Tôi không muốn thấy mặt em nữa. Tôi tức đến nỗi tim nó ngạt lại. Khóe mắt tôi cay luôn. Cái cục tức nó không thoát ra ngoài nên gây ra sự ấm ức trong lòng.
Tôi dắt bộ xe ra vừa khỏi cổng thì lúc này em từ đâu cũng chạy ra và em còn dắt theo một chiếc xe của em nữa. Em gọi to:
- Nè...ông kia...chờ tui với!
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn xong bước đi tiếp. Bây giờ tôi chán em lắm rồi. Không muốn thấy mặt em nữa. Tôi bước đi cùng với chiếc xe. Lúc sau em cũng dắt xe lên ngang với tôi. Nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và hơi thở dốc của em mà tôi chả cảm thương tí nào. Em nói:
- Nè, sao gọi mà không đứng lại?
Tôi chả thèm đáp mà bước đi. Em làm tôi tức thêm lúc này. Nắng chan chan mà em hành hạ tôi ra thế này.
- Ê. Tui xin lỗi. Tui giỡn hơi quá. Tui xì bánh xe tui lại rồi nè. Ông vừa lòng chưa?
Sao giờ xưng ông tui ngọt sớt vậy. Nhưng vô ích thôi. Tốt nhất đừng để tôi ghét. Tôi nghe em nói thế thì khóe mắt lại cay lên (không hẳn là khóc nhé mà nó là cái tật của tôi).
- Tui biết lỗi rồi mà...tui đẩy bộ chung với ông nha...
- Hừ...
- Ơ...ông khóc hay gì mắt đỏ vậy?
- Bụi...hỏi cc gì nhiều.
Em nghe xong thì mở to mắt ra nhìn tôi như không tin nổi một câu nói vừa rồi được thốt ra từ miệng tôi. Vì trước giờ tôi có dám nói chuyện như vậy với em đâu. Em cũng không tỏ ra thái độ giận dữ gì mà tiếp tục dắt bộ xe theo sau tôi. Nghĩ lại thấy lúc ấy em đáng yêu và ngoan hiền quá...:beauty:
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Tâm Sự]- Cưa Chị Hàng Xóm