Tôi ôm em chặt vào lòng để cho em khóc ướt áo tôi luôn. Và tôi không cầm được nước mắt nên khóc cùng em luôn. Lát sau thì nước mũi nước dãi chảy tùm lum thì em cũng buông tôi ra và đứng lên vào nhà VS. Nhưng em bị đau nên đi không được. Nhìn rất khổ sở. Tôi đỡ em xuống giường rồi nhanh chân vào phòng tắm nhúng khăn cho em.
- Em tha lỗi cho anh nha.
- ...
- Nha em?
- Hừ (lườm).
- Hì... anh đổ hủ tiếu cho em ăn nha?
- Khịt khịt (em hỉ mũi các bác ạ).
Tôi chạy xuống bếp lấy bát ra trút hủ tiếu cho em ăn. Mang bát hủ tiếu lại giường kéo cái ghế lại đặt bát hủ tiếu cho em ăn.
- Ăn đi em...
- ...
- Sao thế?
- (Lườm).
- Đừng liếc anh nữa. Anh sẽ có trách nhiệm với em mà... anh yêu em.
- Đútttttt ăn! - Em nói mà cái giọng khàn như đàn ông nghe cũng hơi mắc cười mà éo dám hé răng sợ húp cháo trước tuổi già. Đang sến mà em sủa vô phát làm tôi quê luôn.
- À... ừm... nè. - Tôi đút cho em ăn...
Ăn xong thì tôi mang bát đi rửa xong thấy em đứng rình rình ngay cửa chắc canh coi có ai không em đi về phòng. Tôi thấy thế liền lại làm liều bế em lên giường. Em không chống cự mà quay chỗ khác nhìn.
- Lát chờ vắng người anh cõng về phòng chứ em đi nghe khó quá anh lo.
- Mấy giờ đi?
- 8h.
- Ừ.
- Còn giận anh không?
- Không biết.
- Anh hứa sẽ có trách nhiệm không bỏ em đâu.
- Ừ...
- ...
- Ra tiệm thuốc mua thuốc đi. - Em nói xong tôi ngơ ngác luôn. Lúc này chưa hiểu gì.
- Hả... em bị bệnh gì?
- (Lườm) Dm mày ngu vậy? Hay muốn có con bồng?