Xong Nhi chạy về bàn ăn của lớp mình trước sự dòm ngó của bọn con trai lớp tôi. Tôi mày mò nghiên cứu chế tạo thì cũng bảo trì tu sửa được chiếc dép lào được nhập từ Lào nhưng sản xuất tại VN. Mang cũng ngon lành dù banh chành chứ đùa. Tự tin được phần nào, tôi bước vào bàn ăn và an tọa quả mông thần công.
- Haha! Đi du lịch bị đứt dép hả con zai?
- (Mặt ngầu)
- Hô hô! Buồn cười vãi đái!
- (Mặt u sầu)
- Quang! Đôi dép ông xài mấy năm rồi?
- (Mặt rầu)
Gạt qua những lời trêu chọc của tụi bạn và ngậm ngùi cay đắng, tôi ráng ăn cho nhanh, rồi ỉa đái xong xuôi ra xe nằm một mình. Nhìn bọn kia ăn lề mề phát nản. Quả này cho chúng nó đi nghĩa vụ quân sự ăn kiểu này thì nát ass với mấy lão tướng. Cầm điện thoại lên xem giờ thì có tin nhắn từ em. Mỉm cười tôi mở ra xem:
- Anh tới đâu rồi?
- Tới Châu Âu hay Châu Mỹ anh cũng chả biết con khỉ gì.
- Trời. Hihi. Chứ tới ST chưa?
- Tới rồi. Anh đang ngồi bún thun với Công Tử Bạc Liêu nè.
- Anh điêu như chó. Đang ở ST mà. Hi!
- Đm em!
- Mày nói lại coi!
- À ý anh "đ" là "đang", còn "m" là "miss", đm em là đang nhớ em mà!
- Hihi. Anh nói chuyện vui làm em nhớ anh quá Quang ơi, huhu!
- Anh cũng nhớ em. Mà em ăn gì chưa?
- Em ăn rồi.
- Còn anh?
- Anh cũng ăn rồi.
- Mà em ơi. Anh bị nhỏ kia dẫm đứt dép mẹ rồi.
- Hahaha...thiệt hả?
- Còn cười!
- Em mắc cười thật mà hihi. Vậy giờ anh đi chân không hả?
- Không có. Anh sửa dép lại đi cũng ngon lành rồi, đỡ phải đạp cứt chó hay cứt gà sáp gì đó.
- Haha...đau bụng quá!
- Ỉa đi em!
- Mất nết!
Nằm bla blo với em thì lát sau tụi kia cũng ăn xong và lên xe. Tiếp theo là xe đi về phòng trọ đã được nhà trường đặt sẵn. Và tới bây giờ nghĩ lại cũng không hiểu sao ở huyện Mỹ Xuyên lại có khu trọ quy mô như thế không biết. Bác nào ở đấy chắc biết.
- Các em vào phòng cất đồ nghỉ ngơi nha. Mỗi phòng có 3 em ở chung. Lớp NL01 vào dãy sau nha.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tình yêu học trò