Logo
Trang chủ
Chương 3: Chạm trán

Chương 3: Chạm trán

Đọc to

Mụ Thuận vừa dứt lời, cả bọn đưa mắt nhìn nhau. Tôi hỏi lại:

- Gì chị, em ăn cháo chứ có ăn thịt khủng long đâu mà chị lấy giá cắt cổ vậy?

Mụ ta chu cái mỏ đỏ chói lên, vừa nói vừa chỉ chỏ:

- Bốn tô cháo này nè, mỗi tô 300, còn hai chiếc xe kia, mỗi chiếc vá 200. Tổng cộng là 1tr6. Giá quán chị nào giờ vậy đó.

Biết đã gặp dân chặt chém, Bình Le đập bàn đứng dậy:

- Ê bà kia, ở đây có 200 ngàn, bà lấy thì lấy không thì thôi. Bọn này không phải dân Việt kiều hay du khách mà để cho bà chị cứa cổ.

Bình Le móc bóp ra tờ 200k quăng mạnh xuống bàn. Bỗng mặt mụ ta nhăn lại tỏ vẻ khó chịu, thái độ quay ngoắt 180 độ, đứng chống nạnh hất hàm:

- Ê, mấy thằng ku, biết điều thì ói tiền ra. Không thì đừng trách!

- Đéo có tiền - tôi bắt đầu cú.

Bà ta trả lời:

- Không có tiền thì bỏ đồ bỏ xe lại, đến khi có tiền thì quay lại chuộc.

Lực Ói nãy giờ thấy chướng mắt lắm rồi, cu cậu đứng dậy chửi lớn:

- Chuộc ccc! Đi tụi bây.

Cả bọn toan xách balô đi ra khỏi quán. Ly Ly lót tót đi sau cùng. Thấy vậy, mụ Thuận vội xông tới nắm balô của Ly Ly kéo giật lại.

- Á! Buông ra, cái bà mập này! - Ly Ly dùng sức kéo balô về phía mình.

- Bốp!

Tôi giật mình quay lại thì thấy Ly Ly bị con mụ đánh cho một bạt tai. Ly Ly đứng bưng mặt vì đau. Rồi mụ ta như một con chó điên lao vào Ly Ly nắm tóc đánh liên tục. Tôi hoảng hồn chạy lại gỡ mụ Thuận ra, tiện chân đạp một cái thật mạnh vào cái bụng ọc ạch đầy mỡ. Mụ ta văng ra, đôi chân nhỏ bé không thể trụ nổi cái thân hình heo nái, mụ loạng choạng ngã. Theo quán tính, hai cánh tay to mập quờ quạng tìm chỗ bám, không ngờ lại chụp ngay vào nồi nước sôi lên khói nghi ngút đang đặt trên lò than gần đó.

- Xoảng!

Cả nồi nước nóng úp trọn vào thân thể mụ Thuận, tràn ra cả nền nhà. Mụ ôm mặt gào rú, lăn lộn. Từng lớp da trên cổ, trên tay bà ta đỏ ửng lên chực tróc ra. Mụ đau quá, quẩy đạp lung tung, đạp đổ cả xóng chén. Bốn đứa đứng nhìn bà ta lăn qua lăn lại trên nền nhà một lát thấy cũng tội. Định chạy lại xem sao thì thấy một cái đầu ở phòng trong lú ra. Một thằng mập cởi trần mặc quần xà lỏn vội vàng chạy ra đỡ mụ Thuận ngồi dậy. Thằng mập lại gần gỡ hai tay mụ ra, khuôn mặt của mụ giờ sần sùi, từng miếng da trên mặt vì nóng nên nứt ra rồi co lại, tróc lên lòi cả thịt. Thằng mập cũng hết hồn, đầu giật nhẹ ra một cái rồi lên tiếng hỏi giọng ồm ồm:

- Chuyện gì vậy? Sao lại ra nông nỗi này?

Mụ Thuận mếu máo:

- Anh Nhân ơi... Huhu... Mặt của em... Huhu... Là tụi nó, tụi nó ăn xong không trả tiền rồi còn đánh em. Anh phải trả thù cho em... - Mụ run run chỉ tay về phía bọn tôi.

What the fuck? Con mẹ này tầm 40 tuổi, còn thằng mập khoảng 25 tuổi là cùng, mà mụ ta gọi thằng này bằng anh ngọt ngào như thế, chẳng lẽ hai đứa này là... nhân tình sao trời. Thằng mập đứng dậy, lườm bọn tôi một cái rồi quay lưng gọi điện thoại cho ai đó. Tôi lên tiếng:

- Nè bồ, mình chỉ lỡ tay xô bà chị thôi. Bán giá cắt cổ còn ra tay đánh bạn mình trước. Bọn này chỉ là sinh viên nhưng cũng biết nói lý lẽ đó. Mình sẽ gửi lại tiền thuốc thang.

Thằng mập chẳng để ý đến lời tôi nói, ngóng qua phía quán sửa xe kêu lớn:

- Thằng Kiệt đâu? Chị mày bị đánh gần chết rồi nè. Vào mà chở đi trạm xá đi.

Thằng Kiệt quýnh quáng chạy qua, thấy mụ Thuận nằm co ro, nó vội cùng thằng mập cõng mụ ta chạy qua quán sửa xe rồi sau đó là tiếng xe móc bô rống như bò đực chạy xa dần.

Tôi móc bóp định để lại ít tiền rồi về. Dù gì cũng là do mình quá mạnh tay nên mới ra cớ sự vậy. Bình Le và Lực Ói thở dài đi ra. Chợt tôi nghe tiếng 2 3 chiếc xe máy dừng lại trước quán. Quay qua thì thấy tầm 6 7 thằng từ trên xe tay lăm lăm mã tấu bước xuống. Thằng Nhân mập đã đứng chắn ngay cửa, đến giờ tôi mới thấy trên ngực nó xăm một rồng, một cọp đang tranh nhau cái sọ đầu nhìn rất hoành tráng. Mặt nó đầy sát khí tay cầm cây kiếm nhật sáng quắt, tay kia đưa lên rít thuốc, mặt kênh kênh nhếch mép:

- Tụi bây đứng đó, bỏ lại cái mạng đi rồi về!

Lực Ói chép miệng:

- Phen này không xong rồi đại vương ơi!

Nhóm thằng Nhân mập gồm nó và sáu thằng nữa đứng xếp hàng rào chắn bít trước cửa quán. Mấy nhà bên cạnh đã tắt đèn ngủ hết, muốn la lên kêu cứu cũng chả được. Mà nếu có nghe cũng chẳng ai dại dột chạy ra mà lo chuyện bao đồng. Bây giờ chỉ còn cách là chơi khô máu với bọn này thôi. Tôi lấy tay ra hiệu cho Ly Ly lùi ra sau. Cô nàng từ khi bị mụ Thuận đánh cho đầu tóc rối bù, khuôn mặt một bên đỏ hồng lên còn dính mấy giọt nước mắt giờ càng thêm hoang mang, nói như mếu:

- Mấy ông cẩn thận nha!

Tôi trả lời:

- Bà chạy ra kia núp đi, bọn này tuổi gì với anh em tụi tui!

Tôi nhăn răng cười cho Ly Ly bớt lo chứ trong lòng nóng như lửa đốt. Tụi nó bảy, bên mình có ba, mà nhìn cả đám đằng đằng sát khí, có vẻ phải sinh tử ở chốn này rồi. Bọn này là dân đâm thuê chém mướn ở đây, giết bọn tôi chỉ như bóp chết mấy con kiến, nếu bị phát hiện thì đút cho bọn công an vài chục triệu là xong. Bỗng thằng Nhân mập lên tiếng:

- Tụi tao không phải là thứ ỷ đông hiếp yếu. Bên mày có ba thằng, con nhỏ kia không tính, ba thằng em tao sẽ ra chơi với ba đứa mày, nếu tụi mày thắng, tao sẽ tha cho tụi mày đi.

Không kịp đợi tôi đồng ý, nó khoát tay kêu to:

- Thằng Sặc Cục, thằng Tuấn Sex, thằng Thiện đâu ra đây.

Từ trong đám bước ra ba thằng, một thằng gầy teo, miệng đầy râu, tướng đi kên kên, tay kẹp thuốc, tay kia kéo lê cây mã xuống đường nghe nổi gai óc. Một thằng nửa mập hơn một chút, mặt mũi nhìn hiền hơn, mắt nhìn về phía Ly Ly xoa cằm cười dâm dật. Thằng còn lại mặt non nhớt tầm 17 tuổi, trông có vẻ trẻ trâu, vừa mới bước lên là cầm cây dao chặt thịt heo múa loạn xạ, chắc nó mới ăn cắp cái dao của ông bà già nó.

Tưởng công bằng gì, ai ngờ tụi nó thằng nào cũng cầm đồ chơi. Còn tụi tôi toàn tay không đánh hổ. Vừa định lên tiếng chửi rủa thì Bình Le đã moi balô, rút ra hai cây xăm gạo nhọn hoắc, quăng cho tôi và Lực Ói, còn cu cậu thì đang quơ quơ cây côn nhị khúc:

- Anh chỉ đem có nhiêu đây thôi, các chú xài tạm!

Thì ra trước khi đi nó đã nhét sẵn vào balô phòng thân. Tính thằng này cẩn thận lắm.

Có hàng trong tay, tôi và Lực Ói tự tin hẳn. Chưa kịp khen Bình Le thì thằng nhóc 17t cầm dao bay tới canh ngay mặt tôi mà chặt một cái thật mạnh hòng kết liễu luôn thằng này. Tôi vội vàng nghiêng mình né qua một bên. Cái dao sớt qua tai tôi thật nhanh. Thằng nhóc vì dùng sức mạnh quá lỡ đà chúi nhũi về phía trước, với tư thế này, tôi chỉ cần xoay nhẹ cây xăm gạo, đâm ọt vào hông nó thì thằng nhóc sẽ đi đời nhà ma. Nhưng tôi nghĩ lại nó còn nhỏ quá, chưa biết gì là mùi đời, chỉ nên cảnh cáo. Nghĩ đoạn, tôi xoay người, tay cầm ngược cây xăm gạo lại, cố để mũi xăm hơi chếch xuống, dùng sức cắm phập ngọt sớt vào đùi thằng nhóc, xoay nửa vòng rồi rút mạnh ra. Thằng nhóc đau quá té xuống nằm ôm chân nhăn mặt, máu từ chân nó phun ra từng tia tràn ra cả nền nhà.

- Thiện!

Thằng râu hét lớn rồi cầm mã định xông vào tấn công tôi, nhanh như cắt, Lực Ói đứng gần đó phóng ra đạp cho một cái ngã lăn quay. Bình Le chớp lấy cơ hội ăn hôi vội chạy lại cầm côn bồi thêm mấy cái, thằng râu chỉ biết lăn qua lăn lại đưa tay ôm mặt đỡ đòn, được vài chục giây thì gục hẳn. Bình Le thở dốc nhếch mép:

- 2-0

Tôi đưa mắt tìm thằng dê để xử luôn một thể thì nghe tiếng la thất thanh của Ly Ly:

- Á, buông tao ra, ông Khang cứu tuôi!

Thì ra từ nãy tới giờ nó lợi dụng không ai để ý đã mò qua bên chỗ Ly Ly trốn rồi dở trò.

- Tụi mày bỏ hàng xuống, nếu không tao cắt cổ nó - thằng dê nghiến răng đưa cây dao bấm vào cổ Ly Ly.

Biết là không thể làm bừa, tôi ra hiệu cho Bình Le và Lực Ói bỏ hết xuống.

- Ngoan, ngoan lắm, tụi mầy có con bạn cũng ngon quá đó chứ.

Thằng dâm nhắm mắt kê mũi vào gáy Ly Ly hít hít. Đúng lúc đó mắt Ly Ly trừng lên, co chân dùng sức lấy gót giày chấn mạnh vào chân thằng dâm. Thằng dâm đau quá buông tay ra ôm chân. Chớp lấy cơ hội, Ly Ly giằng ra, quay ngược về sau dùng chân sút mạnh vào hạ bộ thằng dâm. Thằng dâm bất ngờ bị đá vào chỗ hiểm, buông dao mắt trợn ngược lăn xuống đất ôm hạ bộ rên rỉ. Bình Le la lên:

- Goal!!!! 3-0

Chưa kịp ăn mừng bàn thắng thì thằng Nhân mập cùng ba thằng bự con còn lại xông vào. Thấy rõ tình hình, mắt nó long sòng sọc, la lên:

- Chém nó!

Bốn thằng cùng một lượt lao lên. Bọn tôi ba thằng cùng một đứa con gái cơ bản không thể chơi được tụi nó. Không ai bảo ai, cả bốn hối hả chạy trối chết ra cửa.

Cả bốn chạy thục mạng ra cửa, định qua quán sửa xe lấy hai chiếc xe mà bỏ chạy. Không ngờ hai anh em thằng này đã tính trước việc đó nên đã rút hết chìa khoá. Bốn thằng du côn hung hãn như bầy hổ đói ở đằng sau thì đang rượt đến đít. Hết cách, đành phải chạy ra đường rồi tìm nhà dân nào đó rồi lủi vào. Nghĩ đoạn, tôi khoát kéo cả bọn chạy vụt ra đường, tới đâu hay tới đó. Chạy được một quãng, cả bốn đã khá mệt. Ly Ly sức khoẻ yếu, ánh đèn đường soi vào khuôn mặt đỏ rần của cô nàng, miệng Ly Ly thở hồng hộc, xem chừng đã hết chạy nổi tới nơi. Sau lưng là tiếng chửi rủa của thằng Nhân mập cùng đồng bọn. Tôi thấy thấp thoáng đằng trước là một ngôi chùa, đối diện là một khu rừng dầu gió, cây nào cũng bằng cột nhà, được bao trùm bởi một màu đen huyền bí của bóng tối. Tôi định bụng chạy tới chùa rồi chui vào đó lánh nạn. Nơi Phật giáo linh thiêng chắc tụi này không dám làm ẩu đâu. Tôi quay ra sau ra hiệu, cả bọn hiểu ý, hướng thẳng vào chùa mà chạy. Nhưng đời éo ai ngờ. Gần tới cổng chùa thì có tiếng xe móc bô quen thuộc vang vọng. Ngoái nhìn, thì ra là thằng Kiệt sửa xe, đằng sau nó là một chiếc xì po tống ba đang nhắm vào bọn tôi mà chạy tới. Bốn đứa đứng lại thở dốc ngơ ngác, chạy cũng chết, đứng lại cũng bị chém. Không ngờ chỉ vì bốn tô cháo mà bị chém. Thật là bi hài cho đội bán giày. Chắc ngày mai báo sẽ đưa tin với cái tít to đùng: "Bốn thanh niên bị chém chết gần ngã ba Vũng Liêm vì ăn cháo không đủ tiền trả". Và rồi ông bà già sẽ khóc lóc mà kéo cái xác của thằng con út đẹp trai tài cao về mà tẩn liệm. Rồi mỗi năm vào ngày này sẽ là ngày giỗ của mình. Anh em chú bác sẽ gom lại ăn uống nhậu nhẹt. Rồi sẽ có thằng ăn cháo, và cũng có thể nó cũng sẽ bị chém chết giống mình.... Đang lan man suy nghĩ thì bọn kia đã ở ngay trước mặt. Chắc số mình đã tận rồi. Tui xin lỗi khi không bảo vệ được bà. Am só ri.

Còn tiếp

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồi ức của một linh hồn
Quay lại truyện Vũng Linh Du Ký
BÌNH LUẬN