Vậy là đêm qua, giấc ngủ của tôi thật yên bình, không có cơn ác mộng nào quấy rầy, điều đó khiến tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, tôi bước ra khỏi nhà với tâm trạng vui vẻ và tràn ngập năng lượng... Let's gooo !
- Dì ơi, ký vào đây cho con đi !
Chỉ là ký vô cái sơ yếu lý lịch để xác nhận thôi ! Này chắc mấy thím cũng biết ! Nói chung là cũng không có gì đặc biệt hehe...
...Sáng nay, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng ban mai dịu nhẹ trải dài trên con đường quen thuộc. Tôi đạp xe đến trường, làn gió mát nhẹ thoảng qua, mang theo tiếng chim hót líu lo và tiếng chuông xe đạp leng keng hòa quyện vào không khí rộn ràng của buổi sớm...
Lớp tôi thì nữ chiếm tới 99%, mấy thằng con trai như tôi, thằng Nam, thằng Đăng chỉ là số lẻ, lác đác như vài chú vịt trời giữa bầy thiên nga. Mấy bà này nói đủ thứ chuyện trên đời, từ bài tập hóa hôm qua khó như ma đến chuyện cô nào trong lớp đang được mấy anh khóa trên để ý.
Tôi thì kệ, nghe mà tai này lọt tai kia, ghé qua chỗ tụi thằng Nam để hỏi thăm một vài câu cho có lệ. Chuẩn bị nếm mùi Siêu Hùng Giáng Thế của tao đi Nam !
- Ê ku !
- Ê mại ?!
Nếu như mọi ngày thì nó sẽ gân cổ lên cãi lại chửi tôi vài câu chơi, thì hôm nay thì khác. Nó ngồi im ru, người nó co quắp lại như con mèo bị dính mưa.
- Êêêêêh !?
Hôm nay nó bị làm sao thế nhỉ ?! Tôi quay sang thằng Đăng ngồi bên cạnh:
- Ê Đăng, thằng Nam nó bị làm sao vậy ?
Thằng Đăng không hé nửa lời, chỉ ngồi đó, cứ đá mắt, đá qua đá lại làm tôi tưởng mắt nó bị làm sao thật.
- Mắt mày bị làm sao thế ?!
Thằng Đăng nghe tôi hỏi mà mặt mày nhăn nhó, như thể đang cố kìm lại điều gì. Nó không đáp ngay, chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt đảo lia lịa như ra dấu cho tôi đừng đào sâu thêm.
- Mày làm sao thế, mắt mũi giựt giựt như bị ma nhập vậy ?
Nghe vậy, nó thở hắt ra, rồi bất ngờ nghiêng người sát hẳn vào tôi, hạ thấp giọng rồi bắt đầu lời thì thầm của đá, tiếng hát của cần.
Rồi ánh mắt tôi dõi theo hướng mà nó chỉ... Thùy Dương mặt vô tư lự, phủi tay, ngồi xuống ghế, miệng còn hát khe khẽ như chẳng có gì xảy ra.
Chuyện là thằng Nam nó vừa mới bị Thùy Dương tẩn cho một trận nên vẫn chưa hoàn hồn. Còn cái chuyện tại sao nó bị tẩn chỉ có tôi mới biết.
Còn thằng Đăng thì không, mà nó cũng không tò mò nên tôi cũng không cần phải nói. Nhìn thằng Nam thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Xem như là huề, vì hôm qua nó làm tôi bị mẹ chửi sờ mờ lờ.
... Rồi tiết học hôm đó cũng bắt đầu, chờ mãi không thấy Tuyết Lệ vào lớp. Thường ngày Tuyết Lệ vào sớm lắm. Hôm nay tự dưng mất tăm, tôi thấy hơi lạ.
Sau được Thùy Dương thông báo, thì tôi mới biết là Lệ Lệ xin nghỉ hôm đấy.
Nên là Thùy Dương sẽ thu cái tờ sơ yếu lịch. Có cái nhóm ban cán sự á mấy thím, có vấn đề gì thì trao đổi ở trong đấy, mà cái nhóm đó đương nhiên là cũng có cô chủ nhiệm ở trỏng rồi.
Mà cũng trùng hợp ghê, hôm qua tôi không gặp cơn ác mộng nào thì sáng nay Tuyết Lệ lại nghỉ học ?! Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ khá tào lao. Có khi nào Tuyết Lệ định phù phép tôi nhưng không nổi, rồi tự mình bị trọng thương nên mới nằm nhà không ?
Đang ngồi cười thầm với cái suy nghĩ ngớ ngẩn đó thì bà cô ngữ văn bước vào lớp. Rồi cả lớp đứng dậy chào, nay tiết đầu là ngữ văn nha mấy thím, tôi phải nói thật là, ta không nên kỳ vọng quá nhiều vào một điều gì đó. Vì càng kỳ vọng nhiều thì sẽ nhận lấy thất vọng càng lớn. Mới hôm qua, tôi còn mong gặp giáo viên dễ thương vậy mà nay...
Bà cô này già lắm ah ! Nhìn như kiểu hết pin từ lâu, chỉ chờ ngày nghỉ hưu an hưởng tuổi già thôi.
Tôi dám chắc là cũng sắp đến tuổi về hưu rồi. Mấy chap trước thì tôi có nói là bà cô tiếng Anh hơi già, tóc ngắn các kiểu con đà điểu, nói thật thì tôi không có ý miệt thị ngoại hình hay gì đâu, có sao nói vậy thôi ah !
Chẳng qua là cái cách nói của tôi nó không được khéo thôi !
Dẹp mấy cái đó sang bên đi hehe... Cái đáng nói nhất là bà cô này bả dạy quá dở ! Ông thầy dạy toán lúc kia tôi nói á, chắc phải gọi bà cô này bằng cụ ah !
Tôi nghĩ chắc có lẽ là do luống tuổi rồi, không còn nhiệt huyết nên mới dạy chán như vậy.
Kiểu cố nốt vài năm rồi nghỉ hưu an hưởng tuổi già ah !
Hệt như cái sắp pin mà tôi nói ah !
Mấy thím đừng vội nghĩ xấu hay trách tôi, bả dạy như thế nào thì tôi nói luôn, vào lớp bả chỉ làm đúng hai việc: cho đọc bài, rồi cho chép bài. Xong ! Quá vô nhân đạo, bất lương ! Đề nghị cho ra khỏi ngành ! Đấy, tôi đáng thương hơn là đáng trách đó !
Tiết nào cũng vậy, đọc bài rồi chép bài, không thêm không bớt. Chán đến nỗi chả buồn học luôn ah !
Thực ra tôi học buổi chiều, chứ không phải buổi sáng như đang kể đâu, nhưng lỡ viết thế này rồi, nên là mấy thím hiểu là được. Mà buổi chiều thì mấy thím biết rồi đó, buồn ngủ muốn chết, thêm cách dạy của bả nữa thì đúng là combo hủy diệt mọi sự cố gắng, nỗ lực.
Tôi cũng chả hiểu sao, vậy mà ngày xưa cả lớp bọn tôi không tẩy chay môn ngữ văn, mà lại chỉ tập trung tẩy chay môn toán ! Đáng ra nên tẩy chay cả 2 môn luôn mới đúng.
Ảo thật đấy ! Đến giờ tôi vẫn không tài nào lý giải được luôn !
...Hết tiết, tôi quay sang tụi thằng Nam, cười khẩy:
Thấy sao hai em?! Khửa khửa...
Cả ba đứa nhìn nhau là hiểu ngay. Thằng Nam lắc đầu ngao ngán, chẳng buồn mở miệng nói thêm câu nào. Còn thằng Đăng thì giơ tay làm biểu tượng SOS. Thằng Nam nó chỉ giỏi mấy môn tự nhiên thôi. Nên là chiến này nó toi rồi ! Nam ơi, mày hãy nếm mùi học sinh trung bình đi !
Vậy mà cuối kỳ môn này nó xém toi, 6 chấm mấy ấy, tôi quên rồi ! Nó hên thiệt ! Còn tôi thì...
Môn tiếp theo, không để mấy thím phải thấp thỏm chờ lâu, tôi xin tự tin tuyên bố: I Am The Best In The World ! ( câu này đúng ngữ pháp không ta ?! Chậc, kệ ! Tiếng Anh tôi cùi bắp lắm, mấy thím thông cảm
). Chả cần xem bài hehe...
Đó chính là môn Lịch Sử – chân ái của đời tôi !
Giỏi Sử mà còn thông thạo cả Địa Lý nữa thì còn gì bằng, mấy thím nhỉ ?!
Trên thông sử sách, dưới tường địa dư !
Để tôi khoe chút đẳng cấp cho mấy thím trầm trồ: Quang Trung và Nguyễn Huệ là hai anh em ! Ấy, ẩu rồi... Đùa thôi hehe...
Tôi đường hoàng chễm chệ một suất trong đội tuyển Sử của trường đấy mấy thím, oách chưa ?! Mà khoan, để tôi bật mí một bí mật động trời nè: đội tuyển Sử trường tôi toàn gái xinh mlem mlem !
( đó là trường tôi thôi, còn trường mấy thím sao thì tôi không rõ ah ! )
Tỷ lệ với 99.9% là gái, trai thì như mò kim đáy bể ah ! Tôi tự thấy mình như là người được chọn đó vậy đó, cảm giác như kiểu tôi là niềm hy vọng duy nhất của nhân loại vậy ah !
Tôi có hỏi cô là, sao toàn nữ không ah ?! Ít nam vậy cô ?! Thì cô tôi nói là, bởi vì con gái chịu khó học bài hơn con trai á mấy thím !
Nên cô tôi chọn mấy chị em là nhiều !
Bên cạnh đó thì năng lực cũng là một yếu tố để cân nhắc ! Mà khi thi là tự luận ah ! Chứ có phải trắc nghiệm A, B,... đâu !
Cuốn tài liệu dày cộp, học muốn nổ não luôn !
Đực rựa thì đội tuyển Toán, Lý, Hóa mới gặp nhiều, toàn các anh hùng Lương Sơn Bạc thôi ! Cơ mà tôi thấy mấy đội tuyển trên thì tỷ lệ nam, nữ không chênh lệch nhiều như Văn, Sử, Địa !
Nhưng mà, mấy thím đừng có kiểu: ôi dồi, thằng này giỏi môn phụ thì có gì hay ho đâu ! Tội tôi... hic
Thú thật với mấy thím, đôi lúc tôi cũng hơi tủi thân thật ! Sầu !
Trong cái thế giới mà Toán, Lý, Hóa được tung hô lên tận 9 tầng mây xanh thì mấy môn phụ đúng kiểu dưới đáy xã hội luôn ah !
Nhớ ngày xưa, lớp tôi có nhỏ kia, đang tiết Sử mà nó dám lén lấy Toán ra làm, rồi bị lộ bài... thôi, nói tới đây là được rồi ! Tôi chả buồn kể thêm. Chán !
Nhưng mà kệ, dù sao thì tôi vẫn tự hào với đống kiến thức về Vua Lê, Chúa Trịnh, đàng trong - đàng ngoài... Vốn đã kinh qua hàng tá trận đánh đi vào lịch sử như ải Chi Lăng, Gạch Ngầm - Xoài Mút, phòng tuyến sông Như Nguyệt các kiểu con đà điểu...
Kinh nghiệm trận mạc đầy mình ah !
Còn về môn địa, chắc hẳn mấy thím không quên cái bài vẽ bản đồ Việt Nam nhỉ hehe... Ngày đó cả lớp thi nhau xem ai vẽ đẹp hơn, riêng tôi thì, tôi in kê ah !
Người thành công luôn có lối đi riêng mà, mấy thím nhỉ ?!
Thú thật là môn địa lý thì, tôi thích phần địa lý tự nhiên hơn là phần địa lý xã hội ( hay còn gọi là phần địa lý nhân văn ah ! ).
Địa lý tự nhiên học về thủy quyển, sinh quyển,... Cái phần về vũ trụ, hệ mặt trời thú vị vô cùng luôn ! Tôi cực kỳ thích cái phần đấy !
Nói vậy không có nghĩa là mấy phần sinh quyển, thủy quyên,... không hay !
Chỉ là tôi thấy, cái phần vũ trụ nó khơi dậy cái sự tò mò ah !
Đúng là vũ trụ bao la mà hehe...
Trở lại tiết học hôm đấy...
- Em nào hãy cho cô biết về sự hình thành của các quốc gia cổ đại Phương Đông ?!
Và người được giao trọng trách cao cả để gánh vác sứ mệnh đấy dĩ nhiên là tôi rồi ! Chứ còn ai ở đây nữa ! Nhà sử học mới nhú xin được gọi tên Lưu Nhật Tâm !
- Dạ thưa cô, các quốc gia cổ đại phương Đông được hình thành từ khoảng thiên niên kỷ IV- III TCN dọc theo các con sông lớn ạ !
- Vậy em có biết tại sao các quốc gia lại hình thành ở lưu vực các con sông mà không phải nơi nào khác không ?
- Chắc cô thử lòng tôi đây mà ! Tưởng gì, dễ ẹc ! - tôi tự tin
- Dạ, là do điều kiện tự nhiên ở đó thuận lợi, đất đai màu mỡ ạ !
Rồi cô mỉm cười gật đầu, mời tôi ngồi xuống:
- Đúng rồi đó các em !
Rồi tiết học cũng tiếp tục, cô vẫn tiếp tục giảng bài...
8h40... Tùng tùng tùng...
- Mấy em có thắc mắc gì về bài học hôm nay không ?!
- Dạ không ạ ! - cả lớp đồng thanh hô
- Vậy chúng ta nghỉ, chào lớp !
- Cô ơi, cô ơi !
- Có trả bài không cô ?!
- Có nhe em !
...
- Sử gia sợ trả bài hahaha ?!
- Kệ tao ! Hừ.
- Đi căn tin không mạy ?! - thằng Nam chào mời
- Đéo ! - tôi từ chối thẳng thừng
Rồi nó với thằng Đăng, hai đứa kéo nhau xuống căn tin... Đang thiu thiu thì bất chợt:
- Bụp ! - một cú đẩy mạnh từ phía sau làm tôi suýt té nhào, đập mặt xuống sàn
Giật mình nhìn sang bên cạnh thì thấy ngay con bé cục nước đá nó đang nhìn tôi sòng sọc, mắt nó tóe lửa như muốn xiên tôi thành trăm mảnh vậy ah ! Con bé matday này !
- Ơ, cái gì vậy trời ? Tự nhiên nó xô tôi là sao ha ?!
Chắc nó muốn ra ngoài chứ gì. Tôi ngồi ngoài, nó ngồi trong, nên mỗi lần nó muốn ra ngoài là tôi phải nhích người, kéo cái ghế sát vô bàn để nhường đường. Nhưng mà, tại sao nó không nói một tiếng cho tử tế ? Tự nhiên đẩy đẩy như tôi là cái bao cát, con bé này kỳ cục thiệt !
Tôi vội nhích ghế sát vào bàn cho nó đi, mắt lơ đãng dõi theo. Tự nhiên, một mùi hương thoảng qua - thơm thơm ngọt nhẹ, như kẹo dâu pha chút sữa tươi, quyến rũ khó tả. Không kiềm được !
Tôi hít một hơi thật sâu...
- Đồ biến thái ! - nhỏ chỉ tay vào tôi, mắt tóe lửa, rồi quay lưng bỏ đi luôn.
Cả lớp im phăng phắc, rồi bỗng chốc nổ tung tiếng xì xào...
- Thằng này bị gì vậy trời ?
- Tao nói rồi, thằng này nhìn đểu đểu sao ấy !
- May mà tao ngồi xa nó, không là tao đập nó chết luôn !
Mấy cô bàn trên thì thào to nhỏ:
- Trời ơi, thấy ghê quá !
- Coi chừng nó đi mấy đứa !
Có mấy cô thì che miệng, nhưng mắt thì long lanh như đang cố nhịn cười. Cô bạn phó lao động ngồi ngay góc đầu lớp, đẩy gọng kính lên, nhìn tôi chằm chằm.
Có nhỏ bàn kế bên còn kéo ghế xích ra xa tôi một chút, như sợ tôi nhào ăn tươi nuốt sống nó vậy đó !
May mà lúc đấy tụi thằng Đăng với thằng Nam không có trên lớp. Chứ nếu không thì tôi chỉ còn nước bỏ xứ mà đi.
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Mặt tôi nóng ran, tim đập thình thịch, tay chân run rẩy không kiểm soát. Tôi muốn hét lên giải thích, muốn chứng minh mình vô tội, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không thốt ra được lời nào...
Mọi ánh mắt như những mũi dao đâm thẳng vào tôi. Bị sự nhục nhã và ê chề nhấn chìm, tôi chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất mà trốn...
...Sau lưng tôi là dãy lớp học trải dài, khuất bởi hàng cây xanh um tùm và vài bụi hoa dại mọc lộn xộn. Đôi mắt bắt đầu cay xè. Một tiếng sụt sịt khẽ thoát ra, dù tôi cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào.
Tôi hít mũi, vội lấy tay lau, tầm nhìn mờ đi khi nước mắt dâng lên, chỉ chực tràn ra. Tôi cắn môi, cố gắng thở đều, nhưng đôi tay run rẩy đã tố cáo tôi...
Đấy, lúc nhỏ chỉ khóc vì mấy chuyện tầm phèo như này thôi !
Nhớ ngày xưa ghê, những mảnh ghép quý giá của tuổi thơ...
Bỗng chốc, một mùi hương thanh khiết tràn ngập không gian, như hơi thở của băng tuyết, mát và lạnh, nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá, thoang thoảng ngày một gần... Rồi một giọng nói trong trẻo vang lên
- Đàn ông con trai mà khóc, hì.
" Vậy mà hắn bảo mình phải thật mạnh mẽ chứ ?! Hắn cứ ra vẻ cứng rắn, cứ dặn mình không được yếu đuối, thế mà giờ lại ngồi đây, mắt long lanh khóc đến nơi rồi ! "
Tôi ngước lên xem coi đó là ai ?! Ai vậy ta ?!... Thùy Dương ah ?!
Tôi ngập ngừng một lúc, cảm giác như có một luồng gió mát lành vừa thổi qua con tim đang tan nát của mình.
- Đâu có ! Bụi bay vào mắt Tâm đó !
- Tâm lại nói dối !
- Thiệt mà !
- Bụi bay vào mắt mà nước mũi tùm lum thế kia !
- ...
- Nói Dương nghe, có chuyện gì vậy ?!
- Dương có tin Tâm không ?!
- Tin nè ! - Thùy Dương ngồi xuống cạnh tôi... Thật là xinh đẹp ah !
Nếu mà hỏi tôi giữa Thùy Dương với Tuyết Lệ, ai xinh hơn thì tôi chịu, một câu hỏi quá khó để mà trả lời.
Nhưng tôi dám chắc một điều là xinh hơn gấp cả trăm, cả triệu lần cái con bé cục nước đá kia, con bé đó làm gì mà có tuổi...
Thật ra thì con bé đấy xinh phết chứ đùa, cũng không hề kém cạnh đâu.
Chẳng qua tôi đang giận nó nên mới nghĩ như vậy thôi.
Những lúc như này chỉ cần có thế ! Một người luôn bên cạnh và lắng nghe ta mà thôi ! Haizz... nhưng nếu đây mà là thằng Nam thì có mà nó chôn chôn tôi luôn !
Bạn với chả bè, hừ...
Tôi thở dài, quyết định trút hết mọi chuyện...
Vừa dứt lời, tôi thấy mặt Thùy Dương đổi sắc, giọng cao lên đầy bất ngờ:
Trời ơi ! Tâm thật là...
Đáng ra tôi không nên kể... hối hận quá ah ! Vậy mà em nói yêu tôi - à nhầm, tin tôi.
- Người ta là con gái mà, làm vậy Tâm không thấy kỳ hay sao ?!
- Không phải vậy đâu Dương, chỉ là vô thức thôi. Tâm không có ý gì đâu ! - tôi vội thanh minh
- Chứ không lẽ Tâm phải nín thở hay sao ?! - tôi lấp liếm
- Tâm làm vậy mà còn nghĩ là bình thường sao ?!
- Dương mà là bạn ấy thì Dương cũng mắng cho Tâm một trận đáng đời !
Vậy mà tôi làm thế với Tuyết Lệ suốt, nhưng có làm sao đâu ?! Tôi nghĩ chắc là Tuyết Lệ cũng biết, nhưng lại không nói gì là sao !?
Làm tôi cứ tưởng mấy cô ai cũng như vậy, thích được như thế, nào ngờ đâu...
Mà ai biểu tại mấy cô thơm quá làm chi, mùi hương quyến rũ ấy cứ xộc thẳng vào khứu giác thì tôi đỡ thế nào được chứ !
- Hic... vậy giờ làm sao đây Dương ?!
- Thôi, chuyện cũng đã lỡ rồi. Tâm đừng buồn nữa ! Lần sau đừng có mà làm như thế nữa biết chưa ! Đúng là ngốc mà !
- Trong lớp ai cũng xem Tâm là đối tượng nguy hiểm rồi làm sao đây... hic
- Tâm đừng lo quá, vài hôm nữa mấy bả lại quên bẫng đi thôi !
- Thiệt hôn ?!
- Thiệt, đề phòng Tâm hơn thôi !
- Ha ?!
- Vậy là không còn được...
- Tâm làm Dương thấy hơi khó chịu rồi đó !
- Sao lại khó chịu ?! Tâm có làm gì Dương đâu ?!
Thùy Dương quay mặt đi chỗ khác lãng tránh tôi:
- Thì... Dương là cán sự mà, phải quan tâm đến các thành viên trong lớp chứ ! Chuyện này mà lọt ra ngoài thì lớp cũng ít nhiều bị ảnh hưởng đó !
- Vậy...
- Không sao đâu !
- Dương đã biết hết chuyện từ đầu rồi sao còn hỏi Tâm ?!
- Thì để xem Tâm có thành thật không !
- Ha ?!
- Thôi đi nhanh lên, đứng dậy lên lớp kẻo trễ nè ! - Thùy Dương đột nhiên nắm nhẹ tay, kéo tôi đứng dậy
....
- Ơ... không vào lớp mà đi đâu vậy Dương ?!
- À, nãy cô có dặn lớp lên phòng máy học đó !
- Àh
- Tâm ơi !
- Ơi ! - tôi không có nói thế
- Ha ?!
- Tâm nói là hôm nay sẽ cho Dương câu trả lời, vậy câu trả lời của Tâm thế nào đây ?!
Thôi xong bome rồi...
- À... Chỗ Dương học có nhiều nữ không ?! - hy vọng là sẽ nhiều nữ ! Vì khi đó tôi sẽ có lý do chính đáng để từ chối khéo, vừa giữ được thể diện nữa !
Tại sao tôi từ chối ah ?! Chả muốn học, mấy thím tự đi mà học rồi kể...
Ấy, tôi đùa đấy hehe...
Học thì cũng thích thật đấy, mà tôi lúc này lại lười... Tối nằm ở nhà ngủ cho nhẹ người.
- Nhiều nữ quá Tâm không học đâu ?! - khóc trong lòng...
- Cũng không nhiều đâu Tâm !
Thôi hết đường lui, tự đào hố chôn mình rồi ! Chỉ còn cách chấp nhận thôi... Đành vậy...
Vậy là toàn đực rựa... Đệt mợ tất cả bọn bây !
Đợi anh vào cho tụi bây biết thế nào là lễ hội...
Ấy, tôi giỡn đấy, lớ ngớ nó đá cho về nhà dì với Linh nhìn không ra luôn ah !
- Ờm vậy Tâm sẽ học ! - mấy thím đã vừa lòng chưa ?!
- Nhưng vài tuần nữa được không ?! - thôi thì mấy thím ráng đợi nha hehe...
- Sao lại vài tuần ?! Có gì sao Tâm ?!
- À, Tâm phải xin phép dì với thu xếp nữa ! - gì chứ không thể nói là, hôm qua tôi vừa mới té, còn đau nên chả học được...
Thanh Điền
Trả lời1 tháng trước
bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn
Leetam [Chủ nhà]
1 tháng trước
Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@
keylele
Trả lời2 tháng trước
1x. hosng
Leetam [Chủ nhà]
2 tháng trước
Kk
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>
An quên mật khẩu
3 tháng trước
:))
Nguyễn Anna
Trả lời3 tháng trước
Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hiu hiu... :>
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
truyện hay đấy bác
Leetam [Chủ nhà]
4 tháng trước
xiè xie :>