Đạp xe tới gần nhà Tuyết Lệ với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lén lút, nhưng rồi mọi thứ sụp đổ ngay khi còn cách đó một đoạn.
Từ xa xa, tôi trông thấy một chiếc xe đậu trước cổng nhà Tuyết Lệ - một cỗ máy sang trọng lộng lẫy, bóng loáng như vừa bước ra từ phim Hollywood, chắc phải tiền tỷ chứ chẳng đùa !
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là, bên cạnh cổ máy tốc độ ấy là một thanh niên đẹp trai như diễn viên hạng A, lịch thiệp với áo sơ mi phẳng phiu, tựa vào chiếc xe với dáng vẻ ngầu lòi, rõ ràng đang chờ ai đó. Chắc chắn là người quen của Tuyết Lệ !
Tự nhiên tôi cảm thấy mình như hạt cát giữa sa mạc !
Ngay lập tức, tôi phanh gấp, tim đập thình thịch như trống đánh, chẳng dám lại gần thêm bước nào. Tôi lúc này bị đẳng cấp của thanh niên đó nhấn chìm con mịa nó luôn rồi còn đâu ! Tôi đứng đó với con xe đạp của mình, mồ hôi nhễ nhại trên áo, so với cỗ máy tốc độ và anh chàng siêu ngầu kia, tôi thua đứt đuôi con nít ! Đi lại đó có vẻ là điều không hay !
Đành vậy, tôi rẽ vội vào một góc gần đó, núp lùm sau bụi cây rậm rạp, chỉ dám thò mắt ra nhìn lén.
Khi tôi còn đang lặng lẽ núp sau bụi cây, còn chưa kịp làm ấm chỗ ngồi, thì bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác ập đến. Cánh cổng nhà Tuyết Lệ bật mở, và rồi, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi !
Hôm nay, Tuyết Lệ đẹp đến nao lòng, như tiên giáng trần lạc lối giữa trần gian vậy đó. Dáng người mảnh mai trong chiếc váy trắng phấp phới, tóc đen dài óng ả tung bay trong gió, ánh mắt long lanh như ngọc dưới nắng trưa, còn nụ cười thì rạng rỡ như hoa nở giữa mùa xuân.
Tim tôi như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, nhưng rồi nó lập tức chùng xuống khi thấy Tuyết Lệ tươi cười với thanh niên đẹp trai bên chiếc xe sang trọng kia, ánh mắt trao nhau ấm áp như trong phim tình cảm. Tôi như bị sét đánh ngang tai !
Còn chưa kịp định thần, tôi thấy Tuyết Lệ bước lên xe, nhẹ nhàng ngồi vào ghế bên cạnh anh chàng ngầu lòi đó. Chiếc xe lăn bánh, động cơ gầm gừ đầy quyền lực, và… Ôi trời ! Nó chạy ngang qua chỗ tôi đang núp gần đó !
Tôi hoảng loạn cúi mặt, tay vội vơ đại mấy cành lá khô, viên sỏi lăn lóc dưới đất, vờ như đang nhặt thứ gì đó quan trọng để không bị phát hiện.
Trông tôi thảm hại vô cùng - mồ hôi túa ra như tắm, mặt đỏ gay vì ngượng, còn bụi cây thì cọ xước cả tay. Tôi ngồi thụp xuống, cố nín thở, mắt lén nhìn qua kẽ lá, tim đập loạn xạ như muốn nổ tung.
Ban đầu, tôi chỉ định chạy ngang qua cho vui, nhưng giờ đây, cảm giác như một kẻ rình rập vụng về, bị cuốn vào vòng xoáy nghiệt ngã.
Chiếc xe dần khuất xa, để lại tiếng động cơ vang vọng, còn tôi vẫn ngồi đó, ngơ ngác giữa bụi cây, tự hỏi:
Tâm ơi, mày đang làm cái quái gì vậy ?!
Tại sao lại phải lén lút như vậy chứ ?! Tại sao tôi lại hành động ngớ ngẩn thế này ?! Cảm xúc trong tôi lúc này như một vụ nổ big bang vậy. Tôi thật sự không tài nào lý giải được !
Nhưng rồi, tôi thở dài, phủi bụi trên tay, tự nhủ:
Thôi, đi về, ở đây làm gì nữa ! Còn gì cho mày nữa đâu !
Rồi tôi lồm cồm bò dậy, đạp xe quay về, cái ý định thám thính ngớ ngẩn giờ chỉ còn là một kỷ niệm đáng quên...
Bánh xe lạch cạch lăn trên đường, từng cơn gió nóng phả vào mặt, rồi cái nắng thiêu đốt đến cháy cả da thịt, nhưng tôi lại không cảm thấy gì. Cảnh tượng Tuyết Lệ bước lên xe, nụ cười rạng rỡ bên cạnh thanh niên đẹp trai ấy cứ hiện lên trong đầu, như một mũi kim đâm vào trái tim non nớt của tôi...
Mồ hôi nhễ nhại, áo dính bết vào lưng, tôi cúi đầu đạp xe, mắt nhìn chằm chằm vào vệt nắng nhảy nhót trên mặt đường. Rồi tôi lại thấy buồn… Một nỗi buồn man mác...
...Ánh nắng trưa bỗng mờ đi, một làn gió lạnh bất chợt thổi qua, mang theo mùi đất ẩm từ xa, làm tôi rùng mình.
Những đám mây xám nặng trĩu kéo đến, lững thững trôi trên bầu trời, che khuất ánh mặt trời rực rỡ, thay vào đó là một thứ ánh sáng xám xịt, u ám. Như muốn hát thêm một khúc nhạc u hoài.
Lá cây bắt đầu rung rinh, vài giọt mưa li ti lả rơi xuống, tí tách bên tai, như những giọt nước mắt đầu tiên của đất trời.
...Rầm...Rầm...
Tôi ngẩng mặt lên, cảm nhận không khí ngày càng ngột ngạt, tiếng sấm khe khẽ vang vọng từ đằng xa.
...Bụp...roẹt... roẹt... Ào... ào...
Chưa kịp đạp nhanh hơn, trời bỗng nổi cơn thịnh nộ - mưa ào ạt trút xuống, từng dòng nước trắng xóa xối xả từ trên cao, như muốn cuốn trôi mọi thứ.
Những giọt mưa to như hạt đậu đập mạnh vào mặt tôi. Chiếc xe đạp run lên dưới sức nặng của nước, nhưng rồi...
Tôi không chạy nữa - tôi dừng lại, để mặc mình đắm chìm trong cơn mưa. Nước chảy dài trên má, hòa lẫn mồ hôi và nỗi buồn, từng giọt lạnh buốt thấm vào da thịt.
Giữa con đường vắng lặng, tôi để từng hạt mưa bắn thẳng vào mặt, vào tim, như muốn trút hết cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Tôi, nước mắt và mưa...
...
~ Hạt mưa đá
Rơi thật mau
Đau thật đau
Em có biết
Trong lòng anh
Bây giờ đây
Như hạt mưa kia
Vỡ nát ~
...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chấp Ma - Hợp Thể Song Tu (Dịch)
Thanh Điền
Trả lời1 tháng trước
bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn
Leetam [Chủ nhà]
1 tháng trước
Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@
keylele
Trả lời2 tháng trước
1x. hosng
Leetam [Chủ nhà]
2 tháng trước
Kk
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>
An quên mật khẩu
3 tháng trước
:))
Nguyễn Anna
Trả lời3 tháng trước
Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hiu hiu... :>
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
truyện hay đấy bác
Leetam [Chủ nhà]
4 tháng trước
xiè xie :>