- Dương đang làm gì dạ ?! - tôi tò mỏ hỏi
- Tâm đợi một xíu nha ! - Thùy Dương bật cười trước vẻ tò mò của tôi
- À, ờm ! - thôi thì đợi một lát xem sau
Một năm 365 ngày tôi còn đợi được, thì một chút xíu có là gì đâu !
Ngón tay thon thon của Dương lướt nhẹ trên màn hình, bấm gì đó, ánh mắt tập trung, không để ý đến tôi đang đứng ngay bên cạnh.
Nhưng rồi, một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thơm tho từ cơ thể Thùy Dương xộc thẳng vào mũi tôi, làm tôi ngây ngất, không cưỡng lại được ! Quên bẫng luôn cái chuyện hôm bữa và lời nhắn nhủ từ cô Huyền...
Mùi hương nhẹ nhàng, thoảng chút ngọt ngào như hương hoa oải hương xen lẫn chút mát lành của bạc hà, phảng phất trong không khí, khiến tôi như lạc vào một cánh đồng hoa giữa trời xuân.
Rút kinh nghiệm lần trước, tôi không hít hà một cách lộ liễu nữa ! Lần này, tôi để cho mùi hương ấy hòa quyện cùng cơn gió, rồi từ từ lùa lùa vào mũi...
Đầu óc tôi bỗng mơ màng, tôi chả còn để ý đến chiếc điện thoại nữa, mắt tôi dán chặt vào Thùy Dương, ngắm nghía một cách say mê, quên cả trời đất.
Ở cái góc nghiêng có một không hai này, mái tóc Thùy Dương sáng rực, lấp lánh và mềm mại lung linh, trong ánh nắng vàng làm mái tóc phủ lên một màu bạch kim, vài sợi tóc lòa xòa bay nhẹ trong gió, làm lộ ra chiếc cổ trắng thon... Thùy Dương vẫn tập trung vào màn hình điện thoại, ánh mắt nghiêm túc, môi khẽ mím, không hề biết tôi đang nhìn trộm.
Trong tôi lúc này, là một cảm giác núi lửa sắp phun trào - à nhầm, một cảm giác phê pha, vô cùng khó tả, như đang bay giữa những đám mấy trắng bồng bềnh trên bầu trời.
- Tâm, nhìn nè ! - Thùy Dương gọi tên, làm tôi giật mình, như bị kéo rơi từ trên trời xuống đất, thoát khỏi cơn phê...
Tôi chớp mắt, mặt nóng ran, vội nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Thùy Dương.
Với đẳng cấp hàng hải số 1 hành tinh - nhắc nhẹ cho mấy thím ! Người đầu tiên có chuyến du hành vòng quanh thế giới chính là tôi đây, người Bồ gốc Việt, Luudinand Mageltam !
Chứ không phải là Ferdinand Magellan như sử sách đã ghi chép !
Ngay tức thì, tôi nhận ra đó chính là hình ảnh một tấm bản đồ ! Thứ mà, đã từng đồng hành cùng tôi, trong chuyến du hành vòng quanh thế giới...
ở một chiều không gian khác !
Tấm bản đồ này khác hẳn mấy tấm bản đồ mà tôi từng thấy trong sách giáo khoa - nó chân thật ghê vậy ah ! Hình như là được chụp từ trên cao, đường nét rõ ràng, màu sắc sống động, như cả thế giới được thu nhỏ lại trong chiếc điện thoại vậy !
Tôi thấy lạ, mà sao Thùy Dương lại cho tôi xem tấm bản đồ chi vậy !?
- Ủa Dương ?! Sao tự nhiên...
Khi tôi còn chưa kịp nói hết, như hiểu ý tôi, Thùy Dương đáp:
Thì để chỉ đường cho Tâm chứ sao !
- Được luôn ah ?! Có chắc là cái này đúng không đó ?!
- tôi hỏi lại, vẫn chưa hết sốc
- Đúng chứ !
- Nhìn như nhét cả trái đất vào chiếc điện thoại vậy ! Rõ từng con đường luôn ! - tôi trầm trồ
- Tâm chưa thấy bao giờ hay sao mà ngạc nhiên dữ vậy ?!
- Ờm... thì... đó giờ Tâm chưa dùng điện thoại... nên cũng không biết mấy này ah !
- tôi cúi xuống, gãi gãi đầu, mặt đỏ như trái cà chua
- Mất mặt quá đi ah ! Thùy Dương chắc nghĩ tôi cổ lổ sĩ lắm đây !
- tôi ngại ngùng
- Thôi, giờ Tâm nhìn vào đây đi, để Dương chỉ đường cho ! - Thùy Dương nghiêng màn hình về phía tôi, ngón tay thon thon chỉ vào bản đồ
- Hiện tại Dương với Tâm đang ở đây ! Tâm có thấy chưa ?!
- À... ờm ! Công viên nè ! - tôi thao thao
Mà phải công nhận, ảnh trên bản đồ giống thật như đúc !
- Tâm thấy con đường liền kề với công viên chưa ?! - Thùy Dương cho tôi xem con đường trên tấm bản đồ trong điện thoại
- Ah thấy ! Mà đường đó, nằm ở đâu trong thế giới thực vậy Dương ?!
- Con đường đó nằm đằng kia kìa !
- Đâu ?!...
- Đó... Tâm thấy chưa ?!
- À thấy rồi !
- Tâm đi hết con đường đó rồi rẽ phải ! Sau đấy đi thêm khoảng 100m nữa, là đến ngã tư đầu tiên !
Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, trên màn hình hiện một chữ to đùng Mama.
Thùy Dương ra hiệu cho tôi giữ im lặng, rồi bắt máy:
- Con nghe nè mẹ !
- Không biết cô Lan gọi làm gì nhỉ ?! - tôi tò mò
Tôi chả biết hai mẹ, con nhà nàng nói gì với nhau, chỉ nghe Thùy Dương đáp:
- Dạ, chưa ạ !
- Dạ !
Đợi Thùy Dương cúp máy là ngay lập tức tôi chen vào:
- Nhạc chuông gì mà, nghe thích vậy Dương ?!
- Sony Ericsson đó Tâm !
...10 phút sau, trời ngày càng nắng ! Nắng 9 giờ sáng, chắc không có tia UV như thằng Nam nó nói đâu nhỉ ?!
- Tâm đã biết đường đi chưa ?! - Thùy Dương nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua tôi, hẳn là đang chờ câu trả lời từ tôi
Mặc dù đã được Thùy Dương tận tình chỉ đường nãy giờ, nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn còn mơ hồ lắm !
Lý thuyết nó khác xa thực tế lắm mấy thím ah ! Cái tính của tôi nó như này, chỉ đường xong thì phải đi thử, mà phải đi đi về về 3, 4 lần thì tôi mới nhớ đường.
Nói nhỏ cho mấy thím nghe nè ! Lần đầu qua nhà thằng Nam, tôi nằng nặc đòi nó dẫn đường từ trường về nhà nó đó !
...
- Ê ! Dẫn tao về nhà luôn !
- Mày dở hơi à ?! Nãy mày đi đường nào thì về đường nấy !
- Tao không nhớ đường !
- Mày đúng là thầng đầng !
- Đệt cụ mày ! Dẫn tao về...#&@£$%... !
...Dưới cái nắng trưa gay gắt, trên một con đường, người ta thấy hai thanh niên mặc đồng phục học sinh, áo trắng ướt đẩm mồ hôi, lời qua tiếng lại sắc lẹm, át cả cái nóng hầm hập...
- Giờ mày chạy thẳng một hồi, có cái ngã ba, mày quẹo phải rồi chạy một mạch là thấy đường về nhà mày !
- Thiệt không đó ?! Mày mà lừa tao thì biết tay !
- Thiệt ! Tao lừa mày làm gì !
- Heheh vậy tao về nge !
- Phắn gấp ! Phiền chết đi được !
- Đấm mày giờ !
...
Rồi sau đó, tôi vẫn chạy ngang nhà nó vài lần để mà nhớ đường. Chứ không phải chạy một mạch từ nhà tôi đến nhà nó như tôi đã viết đâu !
Nói thật cho mấy thím nghe mà tôi thấy xấu hỗ vãi chưởng ! Nhưng mà dù sao thì tôi và mấy thím cũng đâu có biết nhau. Nên là cũng không sao !
Chứ nếu mà biết nhau bên ngoài, tôi nói thật, tôi chả dám nói ra những tâm tư từ sâu thẳm bên trong tôi !
Nếu mà gặp tôi ở ngoài mấy thím sẽ bất ngờ cho mà xem, sẽ không phải một tính cách có phần hơi trẻ con, lươn lươn lẹo lẹo và hơi đen tối giống như tôi đã bộc lộ trên này đâu ! Mà phải là một tôi vô cùng hắc ám - ấy, tôi nói giỡn ah !
...
- Ờm... hai ngã tư, rẻ trái... sao nữa Dương ?!
Lại thêm 10 phút trôi qua...
Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn rối như tơ vò. Thùy Dương đứng đó, tay vẫn cầm chiếc điện thoại với đôi bàn tay xinh xắn, nhưng ánh mắt dần lộ vẻ mỏi mệt rồi...
Thùy Dương đã tốn bao nhiêu sức lực để chỉ đường cho tôi nãy giờ mà, nhìn vài giọt mồ hôi lăn dài trên trán, long lanh dưới nắng, tôi thấy xót xa đến nghẹn lòng.
Đôi lông mày thanh tú của Thùy Dương nhíu lại, môi mím chặt, như thể đang cố giấu sự mệt mỏi, trong khi đó, tôi - một đứa mù đường chính hiệu lại chỉ biết đứng ngẩn ra...
- À, biết rồi ! Hề hề... - tôi vội vàng gật đầu, cố vẽ một nụ cười
Chứ tôi mà bảo chưa biết, chắc chắn Thùy Dương sẽ phải lặp lại lần nữa, và tôi không nỡ để chuyện đó xảy ra lần nữa.
- Tâm đã chắc chưa ?! - Thùy Dương hỏi lại lần nữa
- Chắc luôn ! 100% !
Tôi lén đưa tay sờ túi quần, đôi bàn tay sờ soạng bên trong - trống rỗng.
Túi đã rỗng khi tôi mua áo khoác và cái đĩa siêu nhân lúc sáng, chuyện là, tôi muốn mời Thùy Dương đi uống nước để cảm ơn - một ly nước sấu mát lạnh hay trà đá ngọt lịm...
Nhưng mà hết tiền rồi...
Tôi chán nản, thầm rên trong lòng, mặt nóng ran. Thùy Dương vẫn đứng đó, vài sợi tóc mai ướt át dính trên làn da hồng hào...
Bất chợt Thùy Dương nhìn tôi chằm chằm, như đọc được sự lúng túng của tôi:
- Đến hai ngã tư, rẽ trái rồi sau đó ?!
- Hah ?! - tôi cười cầu tài
- À, lên cầu ABC hề hề... - hú hồn thiệt chứ, hên là chỗ này tôi nhớ
- Chậc, thôi kệ ! Có gì kêu thằng Nam nó chỉ vậy ! - tôi yên tâm hẳn
Chiếc điện thoại trên tay được Thùy Dương cho vào túi, sau đó ánh mắt quét qua tôi một lần nữa như để chắc chắn.
- Dương về đây ! Bái bai Tâm !
- Hay để Tâm chở Dương về ?!
Nhưng tôi đâu chịu để vậy ! Phận trai mười hai bến nước trỗi dậy, tôi quyết chở Thùy Dương về nhà luôn !
Vừa để cảm ơn, vừa là để chứng minh tôi đã nắm rõ đường lên đỉnh Olympia...
- Thôi, không cần đâu ! Tâm về trước đi ! - Thùy Dương phẩy tay, giọng cương quyết
Trời nắng chang chang thế này mà còn ngại nữa ?! Hay là do tôi ảo tưởng ta ?!
- Dương phải đi mua cho mẹ vài thứ ! Nên là Tâm về đi !
Vậy là tôi ảo tưởng rồi ! Tôi định tò mò hỏi thêm, mua gì, ở đâu...
Nhưng chút lý trí còn xót lại, mách bảo tôi rằng không nên nhiều chuyện !
Đừng có tỏ ra thèm thuồng thế, người ta đánh giá ah !
Thế là tôi chỉ cười gượng, gãi đầu:
Ờm, vậy Tâm về nge ! Dương đi cẩn thận đó !
- Hì, biết rồi !
...
- Tâm ơi !
Chắc là mỏi chân rồi chứ gì ! Để anh chở về cho hehe...
- Lớn rồi còn mê siêu nhân, hihi !
- Ơ...
...
Trên đường đạp xe về nhà, tôi nghĩ lại buổi sáng đã gặp Thùy Dương rồi, thì ngay lập tức, trong đầu nghĩ ngay đến người còn lại ! Không ai khác, đó chính là Tuyết Lệ !
Cô bạn lớp trưởng với nụ cười dịu dàng và giọng nói ấm áp, làm tôi chỉ muốn gặp cô bạn hồ ly ấy ngay tức thì !
Tuyết Lệ có gì đó đặc biệt lắm, chắc là đẳng cấp quý tộc ah ?! Nghĩ tới thấy vui vui !
Vậy là, thay vì về thẳng nhà, tôi quyết định rẽ xe vào con đường lúc trước mà tôi chở Tuyết Lệ đi học.
...Bánh xe lăn đều trên lối nhỏ, hai bên đường có vài khóm hoa dại lác đác, gió thổi nhẹ làm tôi tự hỏi:
- Không biết Tuyết Lệ có nhà không nhỉ ?!
- Đang làm gì ta ?!... - cùng hàng tá câu hỏi khác nhau hiện lên trong đầu
Càng đến gần nhà Tuyết Lệ thì tôi càng hồi hộp như có ai bóp chặt tim.
Cứ giả vờ chạy ngang qua xem sao ! Biết đâu Tuyết Lệ vô tình thấy tôi, lại mỉm cười mời vào thưởng thức tiệc trà, ngồi bên ly nước mát lạnh, trò chuyện dưới bóng cây trước nhà thì còn gì bằng !
Nghĩ tới thôi, đã làm tôi thấy sướng rợn người rồi !
Còn nếu không gặp, thì cũng chẳng sao, chỉ cần lướt qua, ngắm nhìn nơi ở của cô bạn hồ ly ấy, cũng làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm rồi !
Chứ không đời nào tôi dừng xe trước nhà Tuyết Lệ, rồi ung dung đi lại bấm chuông ! Tôi nào dám làm chuyện đó, gan tôi nhỏ xíu như hạt đậu,
chưa kể tự nhiên ghé nhà người khác khi cả hai chưa thân thiết lắm, nghe kỳ kỳ sao ấy.
Vậy là, tôi quyết định lén lút thám thính, rình rình như một tên ăn trộm vụng về.
Cảm giác hỗn độn trào dâng trong lòng, một bên là nỗi lo sợ bị phát hiện, một bên là tò mò cháy bỏng, muốn nhìn thấy bóng dáng yêu kiều ấy,
dù chỉ qua khe rèm thôi cũng được !
Chính sự mâu thuẫn ấy khiến tôi càng run, càng muốn thử.
Nhưng rồi... Tôi nhận ra, đây chính là một trong những quyết định đi vào lòng đất !
Chính nó đã phá hỏng một ngày chủ nhật đẹp như mơ của tôi !
Đáng lẽ, sau khi chào tạm biệt Thùy Dương, tôi nên đạp xe thẳng về nhà luôn...
...
~ Mình anh âm thầm chúc em luôn hạnh phúc
Chớ mang nỗi đau, giấu nước mắt vào trong tim
Anh yêu em đâu cần ở bên em
Em hạnh phúc, anh cảm thấy vui rồi ~
...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bạn thân bây giờ là bạn gái (come back...)
Thanh Điền
Trả lời1 tháng trước
bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn
Leetam [Chủ nhà]
1 tháng trước
Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@
keylele
Trả lời2 tháng trước
1x. hosng
Leetam [Chủ nhà]
2 tháng trước
Kk
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>
An quên mật khẩu
3 tháng trước
:))
Nguyễn Anna
Trả lời3 tháng trước
Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hiu hiu... :>
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
truyện hay đấy bác
Leetam [Chủ nhà]
4 tháng trước
xiè xie :>