Logo
Trang chủ
Chương 32
Chương 32

Chương 32

Đọc to

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua như một dòng chảy tĩnh lặng.43

Đôi mắt nặng nề hé mở, căn phòng bỗng rực rỡ ánh nắng, những tia sáng vàng óng tràn qua khe rèm, nhảy nhót trên sàn nhà và chiếu lên chăn mền nhàu nhĩ, như mời gọi tôi trở lại với thế giới thực.43 Cơ thể tôi dường như nhẹ nhõm hơn chút xíu, như vừa thoát khỏi vòng vây địch vậy !43

Đầu óc vẫn còn mơ hồ, tôi đưa tay lên, sờ sờ mảnh vải mát lạnh dính chặt vào da, chậm rãi gỡ bỏ chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi trên trán...36 Một cảm giác mát mẻ thoáng qua, để lại làn da nóng ẩm.43

Tôi lồm cồm nhích người, tay run run với lấy bát cháo nguội lạnh đặt cạnh giường.43 Nằm sấp trên giường, bụng áp sát nệm, tôi múc từng thìa đưa lên miệng... Cháo đã nguội lạnh, lớp gạo đặc quánh, màu trắng đục phủ một lớp màng mờ, hương thơm thịt băm giờ chỉ còn thoảng nhẹ.43 Cảm giác lạnh lẽo trôi qua cổ họng khô khốc, vị gạo nhạt nhẽo hòa lẫn chút béo ngậy còn sót lại của thịt băm...43 Ăn xong, tôi với tay lấy thuốc, nuốt vội vài viên thuốc đắng ngắt với ngụm sữa cuối cùng trong cốc.43

Một lúc sau, tôi thấy mí mắt lại nặng trĩu, rồi lại chìm vào giấc ngủ lần nữa...29

...

Ánh chiều tà đã nhuộm vàng cả căn phòng, như một lời chào chậm rãi của buổi chiều yên ả. Cơ thể tôi dường như nhẹ nhàng hơn, cơn sốt đã lùi xa, để lại chút mệt mỏi còn vương vấn trong từng khớp xương.29

Nhìn bên cạnh, tôi chợt nhận ra bát cháo nguội lạnh và ly sữa đã biến mất. Chắc là dì đã dọn giúp tôi rồi, để lại bàn cạnh giường trống trải nhưng gọn gàng.20

Dần dần, tôi cựa mình, đứng dậy. Hai chân run rẩy như vừa mới tập đi lần đầu, cơ thể còn mỏi nhừ sau một ngày nằm dài trên giường, nhưng tôi vẫn cố bám vào thành giường, từng bước chập chững đứng lên.43 Cảm giác đi lại sau thời gian bất động thật lạ lẫm - thân dưới yếu xìu, như thể toàn bộ sức lực trong tôi đã bị cơn sốt rút cạn, cảm giác đôi chân như bông gòn, sàn nhà lát gạch men bóng mát lạnh làm tôi suýt đứng không vững.1 Chỉ cần buông tay khỏi thành giường là có thể ngã nhào, đầu óc tôi quay cuồng, nhưng rồi mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, tôi mở cửa phòng, bước ra ngoài...43

Tôi cuối cùng cũng lê bước xuống cầu thang, mặc dù đôi chân vẫn còn run run. Vừa đặt chân xuống, tôi thấy dì đang ở trong bếp, dì nhìn thấy tôi:

Tâm, khỏe chưa con ?!

Tôi gật đầu, giọng khàn khàn:

Dạ, con cũng đỡ rồi dì ah !

- Đi lau, rửa mình rồi ra ăn ! - dì nói

Bất chợt tôi phát hiện ánh mắt tinh nghịch của bé Linh ngồi gần đó đập vào tôi - tay nó chống cằm, miệng tủm tỉm cười, đôi mắt lấp lánh hướng về phía tôi.5 Làm tôi chả hiểu cái mô tê gì - chắc là do mặt tôi lúc bị bệnh, ngủ cả ngày với mái tóc rối bù như tổ quạ, gương mặt xám xịt, đôi mắt lim dim trông buồn cười lắm.36

Không biết có phải là thế không ?! Nhưng chắc chắn là không có gì tốt đẹp !83 Tôi còn lạ gì nó nữa ?!83 Vậy nên tôi nhanh chóng phớt lờ biểu cảm của bé Linh.43

- Dạ ! - tôi lật đật đi về phía nhà tắm

- Nhờ là đừng có tắm nha, sốt vừa mới khỏi mà ướt nước lại dễ tái phát đấy !

- Dạ !42

...Một lát sau, tôi bước ra từ phòng tắm với cảm giác sảng khoái, đã rửa mặt sạch sẽ, trải chuốt tươm tất, soi gương thấy mình trông vô cùng đẹp trai.43 Cũng may là tôi chỉ lau mình đồ thôi, chứ không có tắm !43 Tắm thì lạnh lắm, đang bệnh mà !20

- Rồi, nó khỏe rồi ! Ông cứ yên tâm mà làm việc đi ! - dì cúp máy, ánh mắt thoáng chút mỉm cười khi nhìn thấy tôi

Tò mò, tôi nhích lại gần, giọng khàn khàn nhưng pha chút tinh nghịch:

Gì vậy dì ?! - mắt tôi sáng lên, đoán già đoán non khi nghe dì nhắc đến mình43

Dì quay sang, cười hiền:

Dượng gọi về hỏi con khỏe chưa đó !

Nghe xong, tôi chợt khựng lại - không biết mẹ tôi thế nào nhỉ ?! Chắc bà lo lắng cho tôi lắm, mắt đã đỏ hoe vì thương tôi, heheh…43

Vậy nên, tôi quyết định phải báo cho mẹ biết tôi đã khỏe, để mẹ yên tâm.33

Vậy mẹ con có nói gì không dì?! - tôi hỏi thêm, giọng đầy háo hức, chờ đợi tin tức từ người mẹ yêu quý20

Dì khẽ thở dài, ánh mắt thoáng buồn nhưng đầy suy tư, như cân nhắc từng lời:

Dì chưa nói chuyện này cho mẹ con. Nhưng chắc là dì không nói đâu ! - giọng dì trầm xuống

- Dì sợ mẹ con lo ! Mẹ con vất vả rồi ! - dì tiếp tục

Lời dì như một gáo nước lạnh nhưng cũng đầy tình thương, làm tôi gật gù, thấy dì nói có lý. Đúng là dì tôi heheh...43

Quay sang nhìn bé Linh, tôi thấy đôi mắt tròn xoe chăm chú nghe ngóng cuộc nói chuyện từ nãy tới giờ. Nhưng khi thấy tôi đang nhìn, nó lại tủm tỉm cười, hệt như lúc nãy...5

Cái nụ cười ấy làm tôi khó chịu kinh khủng, như thể tôi đang bị trêu chọc mà không biết lý do.3 Không chịu nổi nữa, tôi quay sang, giọng hơi cáu:70

Nè, làm nhìn tau cười cười hoài vậy con kia ?!3

Bé Linh nghiêng đầu, giọng líu lo:

Không có gì đâu ! Hihi... - nụ cười ấy chẳng giảm, thậm chí còn giãn ra, như muốn bật thành tiếng cười lớn

- Không có gì mà cứ cười hoài à ?! - tôi nhíu mày4

- Con cười gì thì kệ con !

Cái con này càng ngày càng đáo để, không biết tôi có nên trói nó bằng cà vạt rồi phạt thật nặng không ?!43 Nhà là phải có nóc - à nhầm, cậu cháu phải biết phép trên, phép dưới43

- Thôi ăn cơm đi mấy đứa, nguội hết bây giờ ! - dì cắt ngang cuộc đối đầu căng thẳng của bọn tôi

...Tôi đang cắm cúi múc từng thìa cháo nóng hổi, hương thơm và vị ngọt đậm đà của thịt băm lại lan tỏa trong miệng, làm tôi thấy vô cùng sảng khoái thì bé Linh, ngồi đối diện bỗng phá lên, giọng the thé đầy vẻ cà khịa:

Hôm nay không được đi học chắc là buồn lắm, đúng hông cậu ?! - bé Linh nghiêng đầu, ra dáng vẻ là đang suy nghĩ rồi nháy mắt tinh quái

Tôi khựng lại, thìa cháo lơ lửng như đang bay, quay sang gào lên với giọng hơi cáu:

- Bệnh thì nghỉ ! Có gì phải buồn ?! - mắt tôi trừng trừng nhìn chằm chằm4

Không biết là nó có ý gì đây ?!4 Làm tôi nổi khùng khi mà nãy giờ nó cứ nhìn tôi cười cười mãi, tức chết đi được ah !3

- Phải buồn chứ !

- Tại sao?! - tôi khinh thường, nhướng mày, giọng mang chút chế nhạo, dù vậy cảm giác bất an len lỏi khi thấy nó cười gian xảo49

- Lớp cậu chị nào cũng xinh như hoa ! Nay hoa không có người chăm, chắc hoa héo hết rồi ha, anh thợ làm vườn !

Nói thật là, gái lớp tôi đúng xinh thiệt.70 Nhưng đời nào tôi thừa nhận trước bàn dân thiên hạ, phải ra vẻ trai lạnh lùng các kiểu chứ !43 Trảm, trảm hết - à nhầm, phủ quyết hết - phủ quyết... hừ !43

- Nói linh tinh !43

- Nói linh tinh vậy mà rất có cơ sở đó nha ! - bé Linh nháy mắt lần nữa, giọng đắc thắng

- Cái chị lớp trưởng tên gì vậy cậu !? Con thấy chị đó đẹp ghê luôn !

Câu hỏi ấy như một mũi tên xuyên qua trái tim tôi, làm ký ức ùa về như sóng vỗ.20 Suốt cả ngày hôm nay, tôi đã cố dồn hết tâm trí vào việc tịnh dưỡng, để những chuyện không vui chầm chậm lắng xuống.70 Nhưng tự dưng bé Linh lại khơi lên cái tên ấy, như gợi lại một vết thương chưa lành...43

Đang ăn thì tôi khựng lại, lòng trĩu nặng, một nỗi buồn mơ hồ tràn về, làm lồng ngực tôi thắt lại.43

- Đừng bao giờ nhắc đến người đó trước mặt cậu nữa !3 - tôi không có nói thế43

Thấy tôi im lặng, vẻ mặt thoáng buồn, bé Linh tưởng mình đã nắm thóp được tôi, nó vội đắc thắng, cười giòn:

Đấy, con nói có sai đâu !

Nhưng nỗi buồn của tôi đâu có liên quan gì đến mấy cái chuyện vớ vẩn nó gán ghép.43 Tôi buồn vì tâm trạng tôi đang không được tốt !42

Con no rồi dì, con đi nghỉ đây ! - tôi nói, giọng trầm buồn41

Cảm giác chán nản trào lên, tôi không còn tâm trạng để ăn nữa, đứng dậy rời bàn, để lại bát cháo còn đầy hơn nửa. Dì đang ngồi cạnh ngạc nhiên nhìn tôi, nhíu mày:

Mới ăn có chút xíu sao no được ?!

Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, trấn an:

Con no căng bụng rồi dì ah !57

Thấy tôi không muốn ăn nữa nên dì cũng không ép:

Nhớ uống thuốc rồi ngủ sớm nha con !

- Dạ !

Tôi chào dì rồi quay lưng trở về phòng, để lại phía sau giọng nói của dì đầy trách móc:

- Cái con này ! Sao mày cứ kiếm chuyện nó hoài vậy ?!

- Con chỉ giỡn một chút cho vui ! - bé Linh chu môi, nhận ra mình hơi quá đà

- A, mẹ !

Dì bất ngờ giơ cánh tay, giả vờ như sắp đánh đòn đến nơi, động tác dứt khoát đầy uy lực, dọa bé Linh một phen.43

...Lại một đêm trôi qua, lại một đêm tôi ghi câu ca, viết lên đây những tâm sự buồn...43

- Khỏe chưa ku ?!

Vừa bước chân vào lớp tôi đã chạm mặt thằng Nam20

- Cũng đỡ rồi ! - tôi cười gượng, giọng khàn khàn, cố tỏ ra mạnh mẽ39

Nghe xong, nó nhìn tôi rồi gật gù không hỏi gì thêm. Thấy vậy thì tôi cũng tiếp tục đi về chỗ ngồi.

- Ê, khoan mậy !

- Gì ?!38

- Bài hôm qua mày vắng ! Về chép rồi mai trả tao ! - thằng Nam nó đưa 3 cuốn tập cho tôi

- Ờ ! - tôi trả lời qua loa, giọng lười biếng29

...

- Các em, hàm số y = ax² + bx + c có đồ thị là một parabol. Nếu a > 0 thì parabol hướng lên trên, còn nếu a < 0 thì parabol hướng xuống...

Hôm nay tôi học môn Toán, bài hàm số bậc hai.43 Cô Xuân đứng trên bục, vừa vẽ đồ thị vừa giảng bài. Ấy vậy mà, tôi ngồi đó mắt lơ đãng chỉ nhìn ra ngoài hàng lang.29 Hàng cây xanh khẽ đung đưa theo gió, như thể đang thì thầm điều gì đó mà tôi chẳng biết. Trong lòng tôi, một nỗi buồn mang mác cứ lan tỏa, một cảm giác trống rỗng, như thể tôi đang lạc trôi giữa chính thế giới của mình.52 Tôi cúi xuống, vẽ nguệch ngoạc lên vở, một đường cong chả đúng tỷ lệ...43

Tôi thở dài, lại nhìn ra ngoài hành lang, mấy cành cây đung đưa, thấy một vài chú chim đang nhảy nhót vô tư. Tôi tự hỏi, chúng có bao giờ buồn như tôi không ?!52 Hay chỉ là, tôi đang tự dệt lên nỗi buồn vô cớ này ?!43 Không ai biết cả, kể cả tôi...43

- Tâm, em lên giải bài 3 nhé ?! - cô Xuân gọi tôi

Mọi hôm, tôi vọt lên bảng nhanh như The Flash, thậm chí còn tự tin giải thích cho cả lớp.85 Nhưng nay, tôi bước từng bước chậm rãi như chân đang đeo chì.29 Cô Xuân nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Chắc cô cũng lạ, vì sao mọi ngày tôi hay xung phong lên bảng lắm, vậy mà nay lại im re thế này.85

Cầm phấn, đứng trước bảng, đầu óc tôi như một cuộn chỉ rối. Tôi lúng túng, cố nhớ lại những gì cô đã giảng, nhưng chả nhớ được gì. Cuối cùng, tôi buột miệng, giọng nhỏ xíu:

Dạ... Em không biết làm cô ơi !39

Cả lớp lặng đi một giây, rồi không khí như vỡ ra. Mấy cô bạn ngồi dãy dưới, quay qua nhìn nhau, mắt tròn xoe, vẻ mặt khó tin. Thằng Nam, đang lạch cạch với bài toán bên cạnh, đột nhiên dừng lại. Nó quay sang, nhìn tôi với ánh mắt suy xét, như thể đang đánh giá.

Tôi đứng đó, mặt nóng bừng, chỉ muốn chui xuống đất.11 Cô Xuân thoáng ngạc nhiên nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng:

Không sao, Tâm. Em chưa hiểu chỗ nào ? Nói cô nghe, cô giải thích !

Cũng may tôi là học sinh ngoan có khác.43 Chứ tôi mà quậy thì có khi cô nổi giận rồi cho tôi lên sổ đầu bài rồi cũng nên !42 Quá đẳng cấp heheh...343

Nếu tôi nói là tôi hiểu hết, thì chắc chắn đó là một lời nói dối dở tệ.43 Nhưng vấn đề là, đầu óc tôi lúc này như một tờ giấy trắng, chẳng biết hỏi gì. Cuối cùng, tôi hỏi đại một vài câu, để cô giảng lại cho qua chuyện...43

...Lời cô như gió thoảng qua, chẳng đọng lại. Tôi gật đầu lia lịa, dù thật ra chẳng hiểu gì...43

- Lần sau tập trung hơn nhé ! Hôm nay cô thấy em lạ lắm ! - cô vỗ nhẹ vai tôi

- Dạ... Em... - tôi lí nhí, lòng nặng trĩu

- Thôi, em về chỗ đi !

- Dạ...39

Một tiết, rồi hai tiết, ba tiết trôi qua... Chuông tan học vang lên, tôi gục mặt xuống bàn, tay vẽ vời những vòng tròn vô nghĩa lên bàn.

- Ê ! Nay mày sao thế ?! - thằng Nam vỗ vai tôi

Tôi ngẩng lên:

Sao là sao ?!3

Thằng Nam nhíu mày, ánh mắt vẫn còn cái vẻ suy xét:

Sáng giờ tao thấy mày như cái xác không hồn vậy !

- Có đâu ! Do mày tưởng tượng quá thôi ! - tôi thở dài, cố lấp liếm43

- Tưởng cái con khỉ ! - thằng Nam bỉu môi, tỏ vẻ không tin

- Đệt mợ ! Để bố mày yên ! - tiếng lòng tôi3

Thấy tôi không nói gì, nó bèn nói thay tôi:

Ghệ bỏ hả ?! - thằng Nam đoán mò

- Đ***...43

- Cái thằng này, mở mồm là chửi tục ! Con giáo viên với chả cái !

Để đuổi khéo nó, tôi đành bịa ra một lý do nghe hợp lý nhưng rất thuyết phục:87

 À, thì chắc là do tao mới khỏi bệnh, tâm trạng hơi ủ rũ thôi.43 Chắc vài bữa khỏe là hết !43

Thằng Nam nghe xong, gật gù nhìn tôi:

Vậy tao về đây !

- Phắn ! - tôi giơ ngón tay giữa tiễn nó73

Nó cũng đáp lễ tôi với hành động tương tự. Bạn với chả bè, hừh...3

…Lớp dần thưa người, chỉ còn vài cô bạn nán lại, tán gẫu gì đó.43 Tôi thở dài, lặng thinh thu dọn sách vở, xách cặp, bước ra khỏi lớp đi về nhà. Nói là đi về vậy chứ, chân tôi lại chẳng muốn về nhà ngay. Tôi đi xuống sân trường, nơi những chiếc ghế đá sắp thành hàng, lặng lẽ ngồi đó...38

Bất chợt, một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh:

Nè, sao không về mà ngồi đây vậy ông tướng ?!

Tôi giật mình, quay qua thì thấy Thùy Dương, đứng đó với nụ cười nửa trêu chọc, nửa tò mò, mái tóc buộc cao khẽ đung đưa.27

- À, hóng mát tý thôi ! – tôi cố tỏ ra bình thường49

Thùy Dương nhíu mày, nhìn tôi rồi nhìn lên trời, nơi nắng trưa vẫn còn gay gắt:

Giữa cái nóng thế này sao ?! - Thùy Dương hỏi

Tôi im re, chẳng biết trả lời sao. Thấy tôi không trả lời. Thùy Dương nghiêng đầu, ánh mắt dò xét:

Dương ngồi được không ?!

- À, được !27 - tôi dịch người qua một bên để chừa chỗ43

Thùy Dương ngồi xuống cạnh tôi, đặt balo lên ghế, hai tay chống cằm, nhìn ra sân trường. Khẽ ngân nga một giai điệu gì đó, rồi quay sang tôi:

- Hì, Tâm có chuyện gì buồn đúng không ?!

- À, đâu có ! - tôi lắc đầu, cố lấp liếm39

Nhưng Thùy Dương chẳng dễ bị lừa. Em nhướn mày, ánh mắt tinh nghịch nhưng sắc sảo, như muốn nhìn thấu tôi:

Sáng giờ Tâm lạ lắm đó nhe !

- Ờ thì… chắc do mới khỏi bệnh, tâm trạng hơi ủ rũ thôi ah ! Chứ không có gì đâu !

Thùy Dương gật gù, nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ:

Hôm bữa Tâm không về nhà mà làm gì để bị bệnh vậy ?! Phải chú ý sức khỏe chứ !

- À, thì dầm mưa xíu thôi ! Lúc bé vẫn hay tắm mưa lắm ! - tôi cười nhạt, cố tỏ ra tự nhiên57

Nghe đến đây, Thùy Dương bật cười, cái cười trong veo như chuông gió. Nụ cười như nắng mai, sáng bừng, làm cái không khí nặng nề quanh tôi nhẹ đi đôi chút. Nhưng cái ánh mắt lấp lánh kia, như muốn đào bới tận sâu tâm hồn tôi, lại khiến tôi hơi lúng túng.69

- Cho Tâm nè ! - Thùy Dương bất chợt dúi một chai nước suối mát lạnh vào tay tôi

- À thôi ! Tâm không khát ! - tôi ngẩn người, đẩy lại không nhận43

- Môi khô hết rồi kìa ! Tróc da luôn !

Nghe Thùy Dương nói, tôi vô thức đưa tay sờ môi. Khô tróc da đâu ta ?!61 Chẳng có gì cả !3

- Hì hì... - Thùy Dương bật cười khúc khích, hai tay che miệng, đôi vai rung rung27

Tôi ngượng chín mặt, gãi đầu, cố lườm Thùy Dương một cái.43

- Tụi mình về đi ! Tâm định ngồi đây đến bao giờ nữa ! Nắng đen da tui hết rồi nè ! - Thùy Dương đứng dậy, lấy tay che nắng

Mặc dù em nói vậy chứ mặc áo chùm kín mít thế kia thì đen thế nào được !43

- Ai biểu ra đây làm chi ?!42

- Ấy, đau ! 39

...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Cửu Tinh Bá Thể Quyết
Quay lại truyện Wǒ ài nǐ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thanh Điền

Trả lời

1 tháng trước

bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

1 tháng trước

Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@

Ẩn danh

keylele

Trả lời

2 tháng trước

1x. hosng

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

2 tháng trước

Kk

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

3 tháng trước

Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

3 tháng trước

Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>

Ẩn danh

An quên mật khẩu

3 tháng trước

:))

Ẩn danh

Nguyễn Anna

Trả lời

3 tháng trước

Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

3 tháng trước

Hiu hiu... :>

Ẩn danh

alex phạm

Trả lời

4 tháng trước

truyện hay đấy bác

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

4 tháng trước

xiè xie :>