Chương 122:  Tàn khuyết kết cấu

Chỉ cần Thẩm Diệc nghĩ, hắn chính là người nắm giữ nhiều tin tức nhất trong cả toa xe. B022 cách đoạn thời gian sẽ báo cáo tình hình của Chu Hoài Hạ cho Biên Lãng, cho nên hắn biết rõ cô ấy đang hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng hiện tại, có tin nhắn lạ nói cô ấy là Chu Hoài Hạ! Điều này có nghĩa là gì? Chu Hoài Hạ khẳng định đang khống chế một người nào đó! Chắc chắn điều này đại biểu cô ấy có manh mối. Thẩm Diệc thậm chí không cảm nhận được sốt cao, bỏ qua hơi thở nặng nhọc, ngón tay ra sức gõ bàn phím điện thoại: 【Coi!】

Tin nhắn gửi đi, hắn đã vội vàng đeo tai nghe, mở máy tính, bắt đầu chuẩn bị định vị IP nguồn tin nhắn này. Thẩm Diệc ngồi ở hàng ghế cuối cùng, xung quanh chỉ có một B024 chuyên môn ở lại đây, vừa vặn hắn không cần lo lắng bị người khác phát hiện.

Rất nhanh, hắn chủ động ném qua một đường link video, bên kia cũng lập tức nhấn vào. Màn hình đen kịt trong nháy mắt bật ra một khuôn mặt to lạ hoắc, xấu hay không chưa nói, còn dính vết máu, khuôn mặt đó giống như là bát một đống bẩn thỉu trên mặt đất, dùng giẻ lau tùy tiện kéo vài cái, kết quả ngược lại làm cho xung quanh đầy rẫy, chỉ có trung tâm hơi sạch sẽ một chút. Thẩm Diệc nhịn không được ngửa ra sau, kéo giãn khoảng cách với màn hình: “……”

Đây là Chu Hoài Hạ? Hắn chỉ nhìn thấy một người đàn ông bẩn thỉu.

“Cái điện thoại này an toàn không?” Ông chú bẩn thỉu đối diện mở miệng, “Tôi không chắc trong điện thoại có hệ thống theo dõi không.”

Thẩm Diệc sớm đã sàng lọc một lần, hắn hạ giọng: “Điện thoại của anh không có gì.” Chỉ có một hệ thống xem xong tự hủy, không ảnh hưởng bọn họ nói chuyện.

Chu Hoài Hạ còn đang ngồi xổm dưới bàn, xác nhận người đối diện là Thẩm Diệc, điện thoại cũng không có vấn đề sau, cô ấy nhanh chóng nói: “Tôi đang ở công ty TNHH cung ứng liên Ưu Khang thành phố S, dưới lòng đất có một xưởng nghiên cứu virus, bọn họ đang gia công vũ khí sinh học virus, hẳn là còn có kế hoạch đầu độc cho các xưởng gia công khác, anh nói cho chỉ huy Biên, nếu có cơ hội, tôi còn ở bên trong, sẽ truyền lại tin tức mới cho các anh.”

Cô ấy phải tìm được mẫu virus trước khi tổ chức đầu độc phát hiện, nếu không chờ chỉ huy Biên phái người đến, có lẽ mẫu vật sẽ bị hủy, càng không cần nói dưới lòng đất nhiều virus như vậy, tùy tiện vây công chỉ sợ sẽ tạo thành nguy hại lớn hơn. Xưởng gia công ít khu dân cư, không có nghĩa là không có người. Nếu có thể nội ứng ngoại hợp, tốt nhất không gì bằng. Chính là……

Chu Hoài Hạ nhớ lại người vừa rời đi, hắn nói muốn giết cô ấy…… Không biết có thể hay không giết muộn hơn một chút.

“Tôi muốn mở cái máy tính này.” Chu Hoài Hạ nhanh chóng rút khỏi suy nghĩ, xoay camera, chiếu vào máy tính trên bàn, “Anh có thể phá giải không? Nếu có thể phá giải, thử sao chép tất cả tài liệu trên máy tính này xuống.”

Thẩm Diệc hỏi: “Bên cạnh cô có dây sạc không? Cắm điện thoại vào CPU máy tính, tôi sẽ phá giải.”

Chu Hoài Hạ hầu như không quay đầu, trực tiếp theo trí nhớ đưa tay, từ góc bàn sờ tới một dây sạc, cắm điện thoại vào CPU máy tính. Video đến hậu trường, màn hình điện thoại bắt đầu liên tục nhấp nháy các dòng mã số đen trắng, cuối cùng bật ra thanh tiến độ sao chép. Chu Hoài Hạ nhìn điện thoại đang sử dụng, đặt nó trên CPU máy tính, không động nữa, xoay người tiếp tục lật xem tài liệu giấy. Ở chỗ chưa xác định trong máy tính có mẫu vật hoặc thuốc giải virus rõ ràng, điều duy nhất đáng tin cậy và an toàn chính là đại não của cô ấy.

Cùng thời gian, Biên Lãng đang chỉ huy trong xe nhận được tin nhắn từ Thẩm Diệc, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về hướng tàu cao tốc: Chu Hoài Hạ cuối cùng đã tiến vào ý thức người đầu độc!

Trước khi tàu cao tốc dừng, cô ấy đã cố gắng tiến vào ý thức người đầu độc, chỉ là vẫn luôn không thành công. Biên Lãng biết, càng biết cô ấy bị Khôi Lỗi Sư cản trở. Chu Hoài Hạ lại một lần nữa thành công.

Biên Lãng dằn xuống sự kích động trong lòng, nhanh chóng tổ chức nhân lực, đi trước khu xưởng gia công thực phẩm thành phố S.

……

“Khụ khụ!” Thẩm Diệc nhịn không được ho khan, hắn nâng cánh tay che mặt một chút, lát sau lại lắc đầu, làm bản thân tỉnh táo hơn.

Trong phòng mẫu virus, máy tính trên bàn đột nhiên tự động mở giao diện mà không có thao tác, bắt đầu bị Thẩm Diệc điều khiển từ xa, trong máy tính này không ngừng có mật khẩu đăng nhập, mỗi một tập tin đều yêu cầu mật khẩu, và cài đặt chế độ tự hủy. Hắn trực tiếp thông qua điện thoại từ xa truyền sao chép vào máy tính của mình, đồng bộ tiến hành phá giải, đồng thời gửi cho Biên Lãng.

Đầu bên kia Biên Lãng, sớm đã mặc đồ bảo hộ tiến vào phòng thí nghiệm di động P3 bên trong xe, hắn ở bên cạnh viện sĩ Trình Bá Chính, hai người trước mặt bày một máy tính thực nghiệm, viện sĩ Trình đang nhấn mở từng tập tài liệu.

“Không phải.”

“Không phải.”

“Không phải……”

Xem qua vài tập tài liệu sau, Trình Bá Chính phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Biên Lãng: “Các cậu có phải đã tìm được tổ chức đầu độc rồi không?”

Biên Lãng gật đầu: “Coi như vậy.”

Tài liệu máy tính đó sử dụng phương thức mã hóa phân khối, cho nên Thẩm Diệc mỗi khi sao chép một tập tài liệu, đều đồng bộ phá giải và truyền tới phòng thí nghiệm di động P3 bên trong xe. Trình Bá Chính bên kia nhấn mở xem rất nhanh, có cái chỉ xem một cái liền thoát ra: “Những cái này đều không phải, bên trong hoặc là là mẫu virus thiết kế thất bại nhằm vào gene của chúng ta, hoặc là là mẫu virus đang thiết kế, còn ở giai đoạn thí nghiệm ban đầu. Không đúng.”

Biên Lãng suy tư, lát sau hỏi: “Viện sĩ Trình ngài từ những mẫu lấy ở tàu cao tốc có kiểm tra ra cấu trúc không?”

Trình Bá Chính ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó cúi người nắm chuột, điều ra một tập tài liệu cho Biên Lãng: “Đây là tôi ở phòng thí nghiệm nội thông qua bệnh nhân nặng ở tàu cao tốc và vỏ ngoài viên nang phân tích ra cấu trúc mẫu virus tàn khuyết, còn có 21 loại cấu trúc virus phỏng đoán bổ sung.” Ông nói: “Lợi dụng tập tài liệu này của tôi, mượn máy tính đích xác sẽ sàng lọc ra danh sách cấu trúc tương tự nhanh hơn.”

“Tôi biết.” Biên Lãng truyền tài liệu cho Thẩm Diệc, “Tài liệu trong máy tính, người của chúng ta đang phá giải, trong tổ chức tập thể đó còn có người của chúng ta…… Những người khác, cô ấy đang tìm kiếm trong tài liệu giấy.”

Trình Bá Chính nhíu mày: “Thời gian đi lên kịp không? Không có máy tính loại trừ, người của các cậu lại không hiểu biết cấu trúc virus, chỉ dựa vào xem tập cấu trúc tàn khuyết này của tôi, nhất thời rất khó phát hiện có tương tự hay không.” Bản thân phân tử cấu trúc mẫu virus đã phức tạp, muốn từ đó tìm được cấu trúc tương tự, người bình thường căn bản khó phân biệt.

Biên Lãng chỉ nói: “Thử trước xem.”

Thẩm Diệc nhận được tập mẫu tàn khuyết này sau, chờ điện thoại truyền sao chép xong tất cả tài liệu máy tính, lập tức truyền tới chiếc điện thoại của Chu Hoài Hạ, và nhỏ giọng nói với bên kia: “Cô mau xem tập tài liệu này, có cấu trúc tương tự không.”

Chu Hoài Hạ nghe thấy tiếng, buông tập tài liệu giấy cuối cùng trong tay, cô ấy lật đến váng đầu hoa mắt, may mắn cuối cùng đã nhớ xong.

“Có thể dùng điện thoại không?” Chu Hoài Hạ dừng lại đi xem điện thoại, thấy thanh tiến độ trên màn hình biến mất, hỏi Thẩm Diệc đối diện.

“Có thể dùng.” Thẩm Diệc đã phá giải tập tài liệu cuối cùng, nhưng chỉ huy Biên nói chưa tìm thấy thuốc giải độc và mẫu virus hữu ích hiện tại, nhưng những tài liệu này cũng quan trọng, có thể thấy phần lớn kế hoạch vũ khí sinh học nhằm vào Z quốc sau lưng tổ chức này, tương lai có thể phòng ngừa.

Cô ấy nhanh chóng lật xem, lại ghi nhớ nội dung bên trong, sau đó quay đầu lại nhìn về phía tài liệu giấy trong tủ.

Lát sau, trong mắt Chu Hoài Hạ, vô số tờ giấy như sống lại, bay ra từ quầy, từng tờ một, lấp đầy toàn bộ phòng mẫu virus. Cô ấy hơi ngửa đầu, nhìn về phía hư không, từng trang giấy không ngừng di động biến mất, giống như bị xóa bỏ, trang giấy mới lại xuất hiện.

Cho đến khi Chu Hoài Hạ khóa định nội dung có cấu trúc tương tự, trong khoảnh khắc tất cả trang giấy vỡ vụn tiêu tan, chỉ có những trang giấy bị khóa định bay vào đại não cô ấy.

Sau một lúc lâu, Chu Hoài Hạ động. Cô ấy đứng dậy chính xác rút ra tất cả các tập tài liệu tồn tại cấu trúc tương tự. Một tủ tài liệu giấy chỉ có sáu tập mẫu virus tồn tại cấu trúc tương tự.

Camera điện thoại từ đầu đã bị hắn khống chế, vì thế Thẩm Diệc nhìn thấy Chu Hoài Hạ quỳ trên mặt đất, đặt mấy tập tài liệu xuống đất, giơ điện thoại lên bắt đầu chụp từng trang. Cô ấy không cần truyền ảnh, bên Thẩm Diệc đã đồng bộ ảnh vào máy tính.

“Trong tài liệu giấy chỉ có sáu tập này tồn tại tính tương tự.” Chu Hoài Hạ một tay cầm điện thoại, tay kia nắm đấm lần nữa đấm cho hai người sắp tỉnh lại bất tỉnh, “Tài liệu trong máy tính thế nào?”

“Trong máy tính không có mẫu virus thành công.” Thẩm Diệc nói, “Tôi đã truyền những cái này của cô cho chuyên gia, rất nhanh sẽ biết có phải hay không.”

“Tôi muốn đi phòng thí nghiệm của bộ trưởng bọn họ.” Chu Hoài Hạ nói, “Lát nữa tôi tìm cơ hội cắm điện thoại vào, anh kiểm tra xem có phát hiện gì không.” Phía trước cô ấy đi vào đã quan sát, trước bàn của bộ trưởng đó bày một laptop, rõ ràng có thể mang đi bất cứ lúc nào, tất nhiên quan trọng.

Thẩm Diệc: “Cô cẩn thận.”

Chu Hoài Hạ bỏ điện thoại cùng dây sạc vào túi quần, lặng lẽ đẩy cửa đi ra khỏi phòng mẫu virus.

--------------------

Viện sĩ Trình: Không có máy tính, người không chuyên nghiệp rất khó làm được

Tiểu Chu: Một chiếc máy tính não người

Đề xuất Voz: Đại Việt Truyền Kỳ
Quay lại truyện Xâm Nhiễm Giả
BÌNH LUẬN