Chương 127: Tây thành văn hóa nghệ thuật quán
thực đường ăn cơm.” Trần Đan từ trong ngăn kéo lôi ra cặp sách của Chu Hoài Hạ nói.Chu Hoài Hạ thở dài thật mạnh: “Không đói bụng, ta có thể không ăn sao?”Sau khai giảng, Biên Lãng căn cứ theo kiến nghị của đội ngũ chữa bệnh, từ hôm nay trở đi, ở trong thực đường sẽ mở thêm một khu ăn riêng, chuyên môn vì ba người lượng thân định chế những bữa cơm dinh dưỡng động thái, có thể hữu hiệu làm cho thân thể bọn họ trở nên khỏe mạnh hơn.Chu Hoài Hạ rất kháng cự chuyện này, nàng cảm thấy ăn cơm quá mệt mỏi. Thoát ly cha mẹ, không có những người khác giám sát, năm ngoái nàng đã tùy tiện dùng bánh mì, màn thầu ứng phó cả một năm, cảm thấy rất nhẹ nhàng.Sau đó, đội ngũ chữa bệnh của giáo sư Vu Minh Dung đã tra ra nàng có xu hướng dinh dưỡng bất lương. Đặc biệt là tháng Tám lại liên tiếp sử dụng năng lực quá độ, cảm nhiễm virus, suýt nữa phát triển thành bệnh nặng. Đến bây giờ, ngoài việc ăn cơm dinh dưỡng, nàng còn có cả một đống thực phẩm bổ sung dinh dưỡng phải ăn.Thống khổ.“Không thể.” Trần Đan mặt vô biểu tình giơ cặp sách lên, đưa cho Chu Hoài Hạ, “Đeo đi.”Chu Hoài Hạ: “……”Nàng xoay người, để Trần Đan đeo cặp sách lên vai. Trần Đan buông tay, cặp sách liền nặng trĩu chìm xuống. Chu Hoài Hạ lảo đảo, suýt nữa ngã về phía sau, được Trần Đan đẩy trở lại.Cặp sách đi học là để đựng sách. Cặp sách của Chu Hoài Hạ, cùng lắm cũng chỉ có hai quyển sách, cộng thêm một cây bút, chứ không phải như bây giờ bên trong đựng gạch…… Xe trượt scooter của nàng hôm trước đã bị nộp lên, sáng nay nàng phải từ phòng ngủ cõng một bao sách đựng gạch đi đến phòng học, người đã mệt không thở nổi.Chu Hoài Hạ lần nữa cảm nhận trọng lượng nặng trĩu này, hỏi: “Mấy khối?”Trần Đan mở ra một bàn tay, sau đó nói: “Không cần cò kè mặc cả, cặp sách của Lữ Cẩn đều đựng muốn nổ tung rồi.”Chu Hoài Hạ kéo kéo khóe miệng, nàng có thể so với Lữ Cẩn sao? Lữ Cẩn là loại người hận không thể vừa đọc sách học tập, vừa cử gạch rèn luyện, giống như động cơ vĩnh cửu lông xoăn. Nàng rốt cuộc lấy năng lượng từ đâu ra?Trần Đan: “Đi thôi.”……Chờ Chu Hoài Hạ cõng năm khối gạch đi đến thực đường, Lữ Cẩn đã ngồi trước bàn, vừa ăn cơm, vừa nhìn iPad trên bàn.Cơm dinh dưỡng đã dọn xong trước, trên đĩa thức ăn bày đầy những món ăn dinh dưỡng, tất cả đều đựng trong những bát chén màu trắng. Chu Hoài Hạ nhìn thấy Thẩm Diệc từ đằng kia đi tới từ xa.Hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen gọn gàng, trên đầu còn buộc dây buộc tóc màu đen, chắc hẳn vừa mới tập luyện xong. Nét mặt hắn rạng rỡ một cách khó hiểu, rất giống nam sinh viên đại học.Chu Hoài Hạ hơi kinh ngạc trước suy nghĩ vừa xuất hiện trong lòng mình, bởi vì Thẩm Diệc vốn dĩ chính là sinh viên.“Chậc.” Trần Đan bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Hắn có phải là trang điểm không?”Chu Hoài Hạ nghiêng mặt liếc nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệc, như suy tư: Khó trách mặt nhìn sáng hơn rất nhiều.Thẩm Diệc nét mặt rạng rỡ đã chạy đến bên cạnh Lữ Cẩn, chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm. Nhưng mông hắn chưa hoàn toàn ngồi xuống, đột nhiên lại đứng dậy vòng qua cái bàn, ngồi xuống đối diện.Sau khi Chu Hoài Hạ chậm rãi đến gần, nàng vội vã kéo cặp sách xuống ném lên ghế, lúc này mới chuẩn bị ngồi bên cạnh Lữ Cẩn. Nàng vừa khom lưng muốn ngồi xuống, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn, lập tức đứng dậy giống như Thẩm Diệc, dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Trần Đan.“Các ngươi làm gì?” Lữ Cẩn thấy thế ngẩng đầu hỏi.Chu Hoài Hạ lắc đầu: “Làm phiền, ngươi tiếp tục đi.”Trần Đan ngồi lại, nhìn hình ảnh phẫu thuật mở hộp sọ máu chảy đầm đìa trên iPad của Lữ Cẩn. Không thể không nói, tâm lý của sinh viên y khoa thật sự mạnh mẽ, xem cái này cũng có thể vừa ăn cơm vừa xem video.Ăn cơm được nửa chừng, Thẩm Diệc bỗng nhiên giơ tay cong khuỷu tay: “Các ngươi có thấy cơ bắp của ta gần đây đường nét biến đẹp hơn không?”Chu Hoài Hạ: “……”Lữ Cẩn trong trăm công nghìn việc bớt chút thời gian nhìn thoáng qua: “Không có.”Thẩm Diệc chắc chắn nói: “Đó là ảo giác của ngươi.” Hắn hôm nay đã chạy thêm 3 km! Ước chừng 3 km!“Ngươi gần đây có phải là……” Chu Hoài Hạ nhìn Thẩm Diệc giữa chừng lấy ra một cái gương nhỏ soi tới soi lui, “Quá mức để ý ngoại hình không?”Thẩm Diệc soi bên trái rồi lại soi bên phải, vẫn cảm thấy mình lớn lên tuấn lãng phi phàm, há lại là tiểu nhi phẫu thuật thẩm mỹ có thể so sánh. Hắn thu hồi cái gương nhỏ, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, chúng ta gánh vác gánh nặng, nói không chừng ngày nào đó lại phải đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài. Vạn nhất yêu cầu dùng đến nam sắc, lúc này ta tất nhiên đạo nghĩa không thể chối từ lên sân khấu. Cho nên vì mục tiêu lâu dài, ta lý nên làm tốt việc quản lý ngoại hình và dáng người.”“Ngươi không phải lớn lên rất tốt sao.” Lữ Cẩn ăn hết sạch đồ ăn trước mặt, lau miệng rồi ngẩng đầu nói: “Bạn gái cũ yêu ngươi đều yêu đến biến thái.”“……” Khóe miệng Thẩm Diệc co giật, “Ngươi không hiểu, trong mắt ngươi chỉ có não hoa mở hộp sọ.”Chu Hoài Hạ giả vờ nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, đũa kẹp đồ ăn nhưng không đưa vào miệng.“Những thứ này đều là định lượng, không ăn hết ngươi đừng hòng đi.” Trần Đan lạnh lùng vạch trần tâm tư của nàng.Chu Hoài Hạ cúi đầu cam chịu. Liên tục há miệng ăn cơm thật sự rất mệt, đặc biệt là nàng còn cõng năm khối gạch, đã đi một quãng đường xa như vậy.Chờ đến khi rốt cuộc sắp ăn cơm xong, Trần Đan đã gửi một phần văn kiện, nói với Chu Hoài Hạ: “Đây là sơ đồ kết cấu của cung văn hóa nghệ thuật Tây Thành, còn có tuyến đường các con phố lân cận.”Chu Hoài Hạ xoa xoa quai hàm mệt mỏi, mở văn kiện: “Các ngươi đều bố trí xong rồi?”Trần Đan gật đầu, nhìn về phía nàng: “Còn ngươi thì sao?”Chu Hoài Hạ rũ mắt phóng to sơ đồ kết cấu trong văn kiện, làm quen với địa hình xung quanh, dị thường bình tĩnh nói: “Được.”……Cổng lớn cung văn hóa nghệ thuật Tây Thành.“Triển lãm ứng dụng tâm lý học ở lầu 5, vào theo thứ tự lớp. Sẽ có giáo viên đi cùng giảng giải, bắt đầu từ 2 giờ rưỡi đến 4 giờ kết thúc. Một tiếng rưỡi còn lại là tự do hoạt động.” Trước khi xuống xe, lớp trưởng đứng ở phía trước cao giọng nói, “Các ngươi nhất định phải nhớ ra ngoài trước 5 giờ rưỡi, vẫn là lên chiếc xe này quay về trường.”“Xuống xe đi.” Trần Đan đẩy đẩy Chu Hoài Hạ đang ngồi ở ghế cạnh lối đi ở hàng thứ hai từ dưới lên.Chu Hoài Hạ mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy. Các bạn phía trước đã xuống hơn nửa, trên xe chỉ còn lại vài người. Trần Đan đứng ở phía sau, đưa tay kéo một cái tay trái của Chu Hoài Hạ, thấp giọng nói: “Có việc, nhấn nó xuống.”Nàng mặc áo dài tay, trên cổ tay áo có khâu một viên cúc áo bằng kim loại.
Đề xuất Voz: Đại Việt Truyền Kỳ